Nhất định là đường thủy! Bởi vì đường thủy nhanh hơn! Chỉ có đi bằng
đường thủy mới có thể đến hạ lưu vào khuya hôm nay. Nhưng nhất định Cát
Thanh Viễn sẽ đợi đến lúc Vệ hầu chuyển qua đường bộ mới mở cống ngăn
nước. Họ không phòng bị, nhất định sẽ bị nước lũ cuồn cuộn vây khốn.
Huống hồ hắn còn không biết bơi…
Nếu không phải là tình huống nguy cấp, Niếp Thanh Lân thật muốn
cười Yêu Giao đại nhân không gì không làm được. Khoang thuyền nhỏ nhốt
nàng không có cửa sổ, chỉ có một chiếc đèn nhỏ chiếu sáng, không bao lâu
dầu thắp cháy hết, trong khoang thuyền tối đen, Niếp Thanh Lân vốn đang
chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên nàng phát hiện trước ngực mình có
chút ánh huỳnh quang. Mở to hai mắt nhìn, Phật ngọc kia không biết làm từ
ngọc gì lại phát ra ánh huỳnh quang trong bóng tối.
Tay Niếp Thanh Lân vuốt túi thơm trên người, bên trong là phấn hoa
thượng hạng, vốn là mùa hạ mang theo bên người để lau mồ hôi trên mặt.
Niếp Thanh Lân đặt chiếc chén nhỏ trên cái đĩa sắt, cầm ngọc bội, dùng
khăn trải giường trùm lên, dùng hết sức lực bắt đầu nện xuống…
Lúc đi xuống bến tàu, Trầm ma ma mang theo mấy người đàn ông
cường tráng mặc áo đen giúp nàng đi nhanh. Vì để cho Vệ Lãnh Hầu không
nghi ngờ, Cát Thanh Viễn dặn phải để cho Vĩnh An công chúa lượn một
vòng tại Lễ huyện, chỗ có mật thám của Vệ Lãnh Hầu, Vệ Lãnh Hầu lại
dùng bồ câu gửi bức họa đến. Chỉ cần Vĩnh An công chúa thò đầu ra, Thái
phó đại nhân sẽ tin tưởng, sẽ càng ra roi thúc ngựa lao tới phần mộ của hắn!
Lúc tới thuyền, ánh mặt trời ở chính giữa, Vĩnh An đột nhiên thấp
giọng kêu đau bụng, mặt Trầm ma ma căng ra để cho nàng đi đến nhà vệ
sinh trên bến tàu. Lại còn lo lắng, sau khi công chúa đi ra còn tiến lên dò xét,
không thấy bất thường mới áp giải công chúa đi Lễ huyện. Cuối cùng ngủ
lại trong khách sạn Lễ huyện nhưng lại vụng trộm đi ra thị trấn qua con
đường ngầm trong khách sạn. Có thể thấy được Cát đại nhân bố trí chu đáo
chặt chẽ thâm trầm như thế nào. Đi một mạch qua đường thủy, Niếp Thanh
Lân cuối cùng cũng gặp lại Cát đại nhân.