Thái phó nghĩ sao làm vậy. Kéo giáp trên người xuống ném trên mặt
đất: “Thần đi gấp ngày đêm để sớm nhìn thấy công chúa, kính xin công chúa
cởi quần áo, an ủi nỗi khổ tương tư của thần.”
Niếp Thanh Lân bị ánh mắt nóng rực của hắn chiếu đến, cả người
không được tự nhiên, mà lời nói và hành động kế tiếp của Thái phó thật là
làm cho nàng xấu hổ, tai nóng rực, nhưng vẫn mở đôi môi anh đào sợ hãi
nói: “Sao Thái phó vẫn không đứng đắn như vậy, vụng trộm chạy vào cung
để đòi Bản cung chúc mừng chiến thắng sao?”
Thái phó một lần nữa leo lên giường, bàn tay hướng về phía quần áo
của công chúa: “Không phải là đòi hỏi, mà là thần đang nhận tội, chinh
chiến không thuận lợi, đã làm chậm trễ thời gian lâu, làm giường của công
chúa vắng lạnh, hôm nay phải làm cho nó nóng lên…”
Đây người ta gọi là “tiểu biệt thắng tân hôn”, bị nghẹn lâu như vậy,
Thái phó như lại trở về thời thiếu niên đầy nhiệt huyết, trên chiến trường
mọi việc thuận lợi sẽ khiến cho người cảm thấy thoải mái, nhưng không thể
so với lúc này ở trên giường hoa sen màn ấm.
Trứng gà một chút tiến bộ cũng không có, chia cách mấy tháng lại quay
về nét ngây ngô lo sợ như mới lần đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, đôi mắt
chớp liên tục, bất lực, lúng túng trước những ngón tay của hắn, mặc cho hắn
thuận lợi làm xằng làm bậy.
Thế nhưng phần ngây ngô thế này này lại mạnh mẽ hơn cả tình dược
mạnh mẽ nhất, làm cho Thái phó đại nhân muốn nhịn cũng không thể nhịn
được!
Trứng gà cũng đã lâu chưa được mưa móc, nên vô cùng nhạy cảm. Sau
trận tình ái nóng bỏng kia qua đi, thì chiếc giường đã không thể ngủ được
nữa rồi. Lúc Đan ma ma đang đợi được gọi vào thu giường, công chúa đã
được Thái phó ôm đến giường êm trong thư phòng.
Trên chiếc giường lớn như vừa trải qua trận chiến kinh hoàng nơi sa
trường, giường lộn xộn, ngay cả mành bên giường cũng bị dùng sức kéo bị