Nhìn vào đôi mắt sâu sắc kia tràn ngập nhu tình nhìn mình, cùng với
câu nói đó, kiếp này Lục Phong cam nguyện dâng hiến sinh mệnh, vì Cát
Thanh Viễn vượt lửa qua sông! Thề nguyền sống chết cũng nguyện bên
nhau, vâng theo lời Cát Thanh Viễn, bỏ qua công danh rạng rỡ đang chờ
mình, đến đầu quân với Tề Lỗ vương, lấy được tín nhiệm của Tề Lỗ vương,
Lục Phong nói gì nghe nấy, trở thành gián điệp của Cát Thanh Viễn.
Sau đó, Ngụy hoàng mắt mù tai điếc bất lực kia rốt cục đã chết, đáng
tiếc lại xuất hiện kẻ bụng dạ nham hiểm, thủ đoạn khôn lường là Vệ Thái
phó, đã làm hại đại nhân cửa nát nhà tan! Lần này Cát đại nhân gửi mật tín
cho hắn, dặn hắn liên lạc với các Phiên vương cùng thế lực của đảng bảo vệ
hoàng tộc, đem Hoàng đế “cứu” ra, đưa đến Bắc Cương.
Hắn tin tưởng, tuy rằng hiện tại Vệ hầu nhìn như chiếm ưu thế, nhưng
chỉ cần Thanh Viễn một lòng muốn làm, nhất định có thể thành công! Đến
lúc đó, hắn liền có thể đứng ở bên cạnh một minh quân, không bao giờ cần
tránh né ánh mắt của thế tục nữa, thản nhiên đến với tình yêu của chính
mình...
Bánh xe từng bước tiến về phía trước, bên trong tiếng xe lăn lộp cộp
đó, Niếp Thanh Lân chậm rãi mở mắt. Nhưng bốn phía là một mảnh tối đen,
nàng vừa cử động lại phát hiện toàn thân của mình đều bị trói chặt, ngoài
miệng bị nhét khăn. Nỗi sợ hãi không tên lập tức bao vây lấy nàng, chẳng lẽ
là... Thái phó muốn... Không! Không có khả năng!
Niếp Thanh Lân nhanh chóng phủ định ý tưởng này, như vậy... Có thể
là Tề Lỗ vương làm hay không? Nghĩ vậy thấy có khả năng, Niếp Thanh
Lân thả lỏng tinh thần. Hẳn là như vậy, nếu là như thế này, như vậy Tề Lỗ
Phiên vương có lẽ dự định bắt thiên tử để có được thiên hạ, an nguy của
mình nhất thời có thể được đảm bảo, có lẽ bên phía Thái phó sẽ phát hiện
chuyện mình mất tích, nhất định sẽ nghĩ biện pháp.
Nghĩ vậy, nàng đạp chân xuống, truyền đến chỉ có âm thanh của tiếng
gỗ vọng lại. Bên ngoài tựa hồ có người đang nói chuyện, nhưng tiếng nói kia
tựa hồ không phải ngôn ngữ của Trung Nguyên.