nhân, sau đó cúi đầu hướng tiểu Hoàng đế thỉnh tội.
Lúc này Niếp Thanh Lân cũng đã ổn định tâm thần, Thái phó tuy rằng
mất tích, nhưng uy danh của Hắc Kỳ Quân không hề thay đổi, một nửa võ
tướng trên đại điện hiện tại đều là theo Vệ Lãnh Hầu từ trong doanh mà tới.
Những vị võ tướng này có chút bất đồng với những võ tướng xuất thân từ
quan võ khác, bọn họ là chém giết ở trên chiến trường, khắp người đều là
máu tươi để đổi lấy công danh hiển hách, cho dù hiện tại đã rời xa tư thế hào
hùng trên sa trường, nhưng mà cũng không vì ở trong cuộc sống nhung lụa
mà buông xuống tinh thần, đơn cử mang ra một vị, cũng bưu hãn hơn nhiều
những bọn thị vệ, thống lĩnh ngày thường chỉ biết đánh bài, uống rượu, quần
là áo lụa.
Thái phó đột nhiên mất tích, làm cho những kẻ mang ý định xấu có
chút đắc ý vênh váo, nhưng mà cho dù núi đó không có hổ, thì vẫn còn một
đám cọp con được con hổ đó đào tạo ra.
Trong lúc nhất thời cả đại điện đều tĩnh lặng.
Niếp Thanh Lân chậm rãi ngồi xuống, vịn tay vào long ỷ mới phát hiện
ra trên tay đều là mồ hôi lạnh. Nàng nhìn về phía đại điện, nhìn xuống
những biểu cảm khác nhau phía dưới, chậm rãi mở miệng: “Bắt đầu từ hôm
nay, trẫm tự mình chấp chính xử lý công vụ triều đình, gần đây trong kinh
thành những lời đồn đại nhảm nhí, lẫn lộn đầu đuôi, tạp nham đã truyền tới
tai trẫm, thật là hoang đường đến mức làm người ta không thể nào tin nổi,
nhưng nơi này là Kim Loan bảo điện của Đại Ngụy, không cho phép những
câu nói đồn đại vô căn cứ bừa bãi xuất hiện tại nơi này. Nếu như có kẻ dám
mang những lời đồn đãi trong dân gian lên triều đường, đừng trách trẫm
không nhìn nhận đến tình cảm quân thần, xử trảm hết! “
Phía dưới quần thần lập tức cúi đầu hô to: “Cẩn tuân thánh dụ của
Hoàng thượng.”
“Bệ hạ, Tề lỗ vương tự tiện rời khỏi lãnh địa, mang trọng binh tập kết ở
ngoại ô kinh thành, phải xử trí như thế nào?” Lúc này Khâu Minh Nghiên
bước ra khỏi hàng xin chỉ thị.