GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 23

miệng anh gần như kề sát tai chị, như đang thầm thì gì đó với chị. Lục Bình
thì cười thật ngọt ngào quyến rũ.

Tôi lẳng lặng lui đến bên salông, ngồi cạnh cây ghita của Đào Kiếm

Ba. Tôi ôm đàn khảy khảy nhè nhẹ đây đàn. Tiếng đàn tưng tưng yếu ớt
vang ra bị lấp mất bởi âm thanh từ đĩa hát. Chị tôi cười rạng rỡ, mắt Sở
Liêm lấp lánh,...ngày bé chúng tôi rượt đuổi nhau trên sườn đồi...những
hình ảnh qua mắt tôi.

Có người ngồi xuống cạnh tôi.

--Đưa tôi cây đàn đó đi! Một giọng nói vang lên.

Tôi hoang mang nhìn anh, Phí Vân Phàm mà tôi gần như quên mất.

Tôi đưa đàn cho anh.

--Đi theo tôi! anh nói, đứng lên.

Tôi theo anh ra ngoài, chỗ đó là vười hoa nhà tôi. Gió đêm phả hơi

lạnh, mang theo hương hoa thoang thoảng. Bóng cây đồng thanh sừng sững
dưới ánh trặng

Anh ngồi xuống bậc thang trước thềm cửa, ôm ghita, khảy nhẹ, một

chuỗi âm thanh réo rắc tuôn ra. Tôi kinh ngạc ngồi xuống cạnh anh, tròn
xoe mắt nhìn.

--Tôi không biết anh còn biết đàn ghita -Tôi nói.

--Ở nước ngoài, tôi là một tay đàn ghita chuyên nghiệp trong một ban

nhạc -Anh nói vắn tắt. Hàng chuỗi nhạc tuyển đẹp tuôn ra từ ngón tay anh.
Tôi ngây người, sửng sốt nhìn anh. Anh ngước nhìn tôi, thong thả nói -Có
muốn nghe tôi hát không?

--Muốn !, tôi vội đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.