GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 21

này lập tức lôi cuốn tôi, tôi bắt đầu nhún nhảy. Sở Liêm cười khính lệ tôi,
nói :

--Anh muốn xoá tan bóng đen ''thi rớt '' khỏi người em. Tử Lăng, sôi

nổi lên! Phải giống như con nhóc hoang đã mà bấy lâu anh đã quen thuộc.

Tôi bỗng cảm thấy mắt mình cay cay. Sở Liêm, khuôn mặt đẹp trai, trẻ

trung của anh đang lắc lư trước mắt tôi, đôi mắt đen sáng quắc, làn đa rám
nắng khoẻ khoắn, đôi chân mày rậm...Tôi mơ màng nhớ về thuở bé lúc ấy,
tôi, Lục Bình, Sở Liêm, Sở Y cùng chơi chung một nhóm. Lục Bình luôn
ngoan ngoãn, thùy mị, tôi thì dở dở ương ương, nên Sở Liêm gọi Lục Bình
là ''tiểu công chúa '', gọi tôi là '' con nhóc hoang đã '', Chớp mắt, chúng tôi
đã lớn cả rồi, Lục Bình tốt nghiệp đại học, Sở Y cũng đã học năm thứ ba
đại đọc, Sở Liêm thì dự lớp huấn luyện sĩ quan dự bị xong, nay đang là kỹ
sư xây dựng của một công ty xây dựng nổi tiếng.

Thời gian như bóng câu trôi qua nhanh qúa! Trong nhóm chỉ có tôi là

tệ hại nhất, nhưng, ánh mắt Sở Liêm nhình tôi sao sáng thế! Nhưng, ánh
mắt này không phải cũng từng nhìn Lục Bình như thế sao?

Sau màng khiêu vũ điên cuồng, nhạc chuyến sang một điệu nhạc chậm

buồn. Sở Liêm không buông tôi ra mà kéo tôi vào lòng, đằm thắm nhìn tôi
hỏi :

--Sao muộn vậy em mới ra đây?

--Em bảo đảm anh không hề mong tìm em - Tôi cười nói.

--Nếu em còn không xuất hiện thì anh sẽ đi tìm em!

--Hừ! -Tôi bĩu môi -Anh không sợ Lục Bình bị Đào Kiếm Ba cướp đi

hả? Theo em, anh đã đành tất cả thời gian để canh giữ Lục Bình, nếu không
anh đã nhìn thấy em từ lâu rồi, vì em luôn ở ngoài ban công.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.