GIAI ĐIỆU CHO TRÁI TIM TAN VỠ - Trang 210

“Tớ” tôi không cần phải đi đâu nữa vì lúc này tôi đã thấy Niall đang

băng qua đám đông để tìm mình. Tôi đi thẳng về phía anh. “Cảm ơn anh,
bài hát thật là...”

Tôi không kịp nói thêm lời nào nữa vì Niall đã nắm lấy tay tôi và kéo tôi

ra phía cửa.

“Chúng ta đi đâu đây?” tôi hỏi anh.

“Chỗ nào đó riêng tư một chút. Đi nào,” anh trả lời.

Tôi thấy lòng mình xốn xang và để mặc anh dẫn tôi ra khỏi hội trường,

qua quầy tiếp tân, ra khỏi cửa rồi chạy thật nhanh xuống những bậc tam cấp
để xuống đường.

“Đường này,” Niall nói và chúng tôi rẽ ở góc phố, tiến về phía cầu

Pulteney rồi đi dọc vỉa hè tới công viên Parade Gardens. Rồi chúng tôi lại
cùng nhau nhảy hai bậc thang một để xuống khu vườn, băng qua bãi cỏ và
Niall dừng lại bên một bóng cây. Chúng tôi dừng lại đó trong giây lát, thở
dốc, cười lớn, và cố lấy lại hơi thở của mình.

Niall chỉ về phía những ngọn đồi nằm ở bên phải của thành phố, rồi dòng

sông lững lờ trôi phía sau chúng tôi, và tu viện nằm ở phía bên trái tôi. Và
trên bầu trời không một bóng mây là mảnh trăng khuyết lung linh tuyệt
đẹp.

“Từ nơi này em sẽ thấy một khung cảnh tuyệt đẹp,” anh nói.

Tôi gật đầu. “Em nghĩ là anh nói đúng,” nhưng thay vì ngắm cảnh, tôi

nhìn thẳng vào Niall. Tôi có thể thấy anh hiểu được ý tôi qua nụ cười chầm
chậm của anh. Tôi quay lại nhìn phong cảnh. “Hồi mới chuyển về đây, em
không nghĩ em sẽ thích Bath.”

Niall toét miệng cười. “Hay là ai đó ở Bath này.”

“Không phải ai đó, mà chỉ có anh thôi,” tôi chọc ghẹo anh.

“Anh muốn mình khác biệt và nổi bật trong đám đông.”

“Thì đúng là anh như vậy mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.