GIAI ĐIỆU CUỐI CỦA CHA - Trang 169

Trong căn phòng tối, Ronnie ngồi trên giường, cảm thấy kiệt sức. Dù cô

không muốn khóc – cô ghét khi cô khóc – dường như cô không thể ngừng
sự trào dâng đột ngột của cảm xúc. Cô hít vào một hơi thở đứt đoạn.

“Tiến lên và khóc đi.” Cô nghe Jonah thì thầm.

Tuyệt. Cô nghĩ. Đúng là thứ cô cần.

“Chị không khóc.” Cô nói.

“Giọng chị nghe giống như đang khóc.”

“Chị không.”

“Không sao mà. Điều đó không làm phiền em đâu.”

Ronnie khụt khịt, cố kiểm soát bản thân, và với tay bên dưới chiếc gối để

lấy bộ pajamas cô đã dấu ở đó lúc sớm. Tỳ sát chúng vào ngực, cô đứng
dậy đi vào nhà tắm để thay đồ. Trên đường đi, cô tình cờ liếc ra ngoài cửa
sổ. Mặt trăng lơ lửng trên bầu trời, khiến bãi cát lấp lánh như ánh bạc, và
khi cô nhìn về hướng chiếc tổ rùa, cô phát hiện một sự di chuyển lén lút
trong bóng tối.

Sau khi đánh hơi không khí, con gấu trúc tiến thẳng đến cái tổ, được bảo

vệ chỉ bởi lần băng cảnh báo màu vàng.

“Ôi, chết tiệt.”

Cô buông rơi bộ pajamas và chạy đua ra khỏi phòng. Khi cô lao xuyên

qua phòng sinh hoạt chung và nhà bếp, Cô mơ hồ nghe thấy cha cô la lên,
“Gì thế?” Nhưng cô đã ra khỏi cửa trước khi cô có thể trả lời. Nhấp nhô
trên đụn cát, cô bắt đầu la hét và vẫy tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.