GIAI ĐIỆU CUỐI CỦA CHA - Trang 302

“Phải.” Cô trả lời.

“Vì cha em là thày dạy của em?” Cô ngước nhìn lên kinh ngạc khi Will

tiếp tục. “Bác ấy thường dạy ở Juilliard, đúng không? Điều đó có nghĩa là
bác ấy đã dạy em chơi đàn, và anh dám cá là em chơi rất giỏi, chỉ vì em
phải yêu thứ gì đó trước khi em ghét nó.”

Với một tay chơi bóng chuyền có nhát chặt như thợ máy, anh khá sâu

sắc. Ronnie thọc những ngón tay sâu vào trong cát, nơi tầng đất lạnh và rắn
chắc.

“Ông đã dạy em chơi đàn từ khi em mới chập chững biết đi. Em chơi

trong nhiều giờ, bảy ngày một tuần, trong nhiều năm. Thậm chí chúng tôi
còn sáng tác cùng nhau nữa. Đó là những gì em và cha đã chia sẻ, anh biết
không? Đó là vài thứ chỉ dành cho hai chúng tôi thôi, và khi ông ấy rời khỏi
căn hộ… Em cảm thấy giống như ông không chỉ phản bội gia đình mà ông
còn phản bội cả cá nhân em, và em đã giận dữ đến mức thề rằng em sẽ
không bao giờ chơi hoặc viết một bài nhạc nào nữa. Vì vậy, khi lần đầu tiên
đến đây, nhìn thấy cây đàn và nghe ông ấy chơi đàn mỗi khi em ở quanh.
Em không kềm chế được cảm giác ông cố ra vẻ rằng những gì ông đã làm
không quan trọng. Giống như ông nghĩ chúng tôi có thể bắt đầu lại. Nhưng
không thể. Em không thể xóa bỏ quá khứ.”

“Em dường như rất thân thiết với ông đêm trước.” Will nhận xét.

Ronnie chầm chậm kéo tay cô lên khỏi cát. “Vâng, chúng tôi đã trở nên

tốt hơn trong vài ngày gần đây. Nhưng điều đó không có nghĩa là em sẽ
chơi đàn lại.” Cô nói.

“Đó không phải việc của anh, nhưng nếu em chơi đàn giỏi, thì em chỉ

đang làm tổn thương chính mình. Đó là một món quà, đúng không? Và ai
mà biết được? Em có thể được nhận vào Juilliard thì sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.