bàn làm việc lớn đặt ở trung tâm phòng.
“Em đoán ông không ở đây.” Ronnie nói, nhìn quanh.
“Đó có phải ô cửa sổ không?” Will hỏi, tiến lại chiếc bàn. “Nó thật đồ
sộ.”
Ronnie đến bên anh. “Nó thật đáng kinh ngạc, đúng không? Ô cửa sổ
dành cho nhà thờ đang được tái thiết dưới phố.”
“Em chưa nói với anh điều đó.” Giọng anh nghe có vẻ căng thẳng, ngay
cả đối với tai anh.
“Em không nghĩ điều đó quan trọng,” Cô trả lời một cách tự động. “Sao
thế? Nó quan trọng sao?”
Will buộc trí óc đóng lại hình ảnh Scott và ngọn lửa. “Không có gì đâu.”
Anh nói nhanh, làm ra vẻ nghiên cứu mảnh kính màu. “Anh chỉ không
nhận ra cha em có khả năng chế tạo một thứ phức tạp như thế.”
“Em cũng không. Cha em cũng không, dù sao thì cho đến khi ông bắt
đầu. Nhưng cha đã kể với em rằng nó rất quan trọng với ông, vì vậy có lẽ
đó là điều phải làm.”
“Tại sao nó lại quan trọng với bác ấy đến thế?”
Khi Ronnie thuật lại câu chuyện cha cô đã kể với cô. Will nhìn chằm
chằm vào ô cửa sổ, nhớ đến những gì Scott đã làm. Và, dĩ nhiên, những gì
anh đã không làm. Cô hẳn phải nhận ra điều gì đó trên gương mặt anh vì
khi cô kết thúc, cô có vẻ đang nghiên cứu anh.
“Anh đang nghĩ gì vậy?”