GIAI ĐIỆU TỬ THẦN - Trang 268

CHƯƠNG 46

VÀO LÚC CHÍN giờ tại địa điểm Kathryn Dance gặp gỡ Edwin Sharp
trong một văn phòng của FMCSO rõ ràng lâu rồi không dùng, không phải
phòng thẩm vấn. Không có đồ hăm dọa, không có gương.

Chọn chỗ này là ý của Dance: tạo cho Edwin sự thoải mái cho dù

không hẳn ấm cúng. Phòng không có cửa sổ, chỉ có một bàn làm việc màu
xám sứt sẹo, một chân bàn bị mất chống bằng những cuốn sách, một bộ ba
cái cây chết phủ đầy bụi và mấy chồng hộp đựng hồ sơ. Trên bốn bức
tường là nửa tá bức ảnh đã ngả vàng chụp các kỳ nghỉ gia đình bên bờ hồ,
vào khoảng năm 1980.

Người đàn ông oai vệ bước tới trước mặt cô rồi ngồi thụp xuống cái

ghế, chăm chú nhìn cô bằng đôi mắt thích thú, tò mò. Cô lại để ý hai cánh
tay ngoại cỡ, đôi bàn tay và lông mày của gã. Trên người gã mặc áo sơ mi
kẻ ô, quần jean bó sát và một thắt lưng dày với khóa thắt lưng to bằng bạc,
món phụ kiện bằng cách nào đó đã trở thành yếu tố khuôn sáo thể hiện tính
cao bồi. Dù cô phải tự hỏi liệu có ai đã thực sự ăn mặc như thế, trên các
bình nguyên ở Kansas hoặc Tây Texas vào những năm 1800.

Đôi ủng của gã, mũi nhọn bọc kim loại dù bị trầy nhưng trông đắt tiền.
“Không phiền nếu tôi ghi chép chứ?” cô hỏi.
“Không hề. Thậm chí cô ghi âm lại cũng được.” Gã nhìn quanh phòng

như thể biết họ đang làm đúng như thế; Dance không có nghĩa vụ phải nói
với gã. Thẩm phán tòa sơ thẩm đã cho phép khi xét đến việc gã là nghi
phạm trong các vụ án mạng.

Tuy giữ thái độ bình thản nhưng Dance thực ra gặp rắc rối trước nhận

thức, hoặc trực giác của gã. Và thái độ cực kỳ bình tĩnh của gã. Nụ cười giả
dối bổ sung thêm vào chân dung kỳ quái ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.