Sau Bobby, chưa từng có người đàn ông nào cho cô cảm xúc mãnh liệt
như thế. Hồi ấy cô chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng cô quyết định rằng thước
đo tình yêu ở tuổi ấy mới là tiêu chuẩn tốt nhất bạn có thể có, tình yêu
thuần khiết nhất, chân thành nhất và đơn giản nhất.
Một nốt nhạc bỗng vang lên trong tâm trí cô. Một nốt C thăng tiếp
theo là năm nốt nhạc nữa, chúng tạo thành một câu nói, Cảm Xúc Của Tôi
Tuổi Mười Sáu.
Cô hát theo.
Nhịp tốt cùng nhiều nhịp khác ăn nhập với chữ ‘mười sáu’. Đây chính
là điều quan trọng phải cân nhắc khi viết nhạc. Cái gì ăn nhịp với cái gì.
Chẳng hạn, ‘Orange’ không phải là từ bạn dùng để kết thúc một dòng trong
lời ca khúc. ‘Silver’ cũng là một từ đòi hỏi cân nhắc cho dù Kayleigh đã
vận dụng được nó trong một ca khúc của mình trong album gần đây.
Cô ngồi xuống bàn trang điểm gắn với giường ngủ mà cô thường dùng
như bàn làm việc. Cô rút ra một tập giấy vàng và mấy tờ giấy có kẻ khung
nhạc. Chỉ trong vòng ba phút, cô đã viết xong giai điệu, một số lời ca khúc
và các đoạn của bài hát:
Em vẫn còn nhớ cảm xúc tuổi mười sáu.
Khi anh làm vua còn em làm nữ hoàng
Hoài nhớ ngày xưa, tình yêu ấy sao mà giản đơn thế,
Em ước gì cuộc sống cứ như thế mãi trôi…
Khi em là con bé tuổi tròn trăng…
Ôi, Bobby…
Kayleigh òa lên khóc trọn năm phút. Rồi cô giật vài tờ khăn giấy để
lau khô mặt mũi; tuần này cô đã dùng gần hết hai hộp.
Được rồi, thế đủ rồi…
Cô mở chiếc máy chơi nhạc iPad Bose có danh sách ca khúc của
Lorette Lynn.
Trong phòng tắm, cô đổ đầy nước vào bồn, búi tóc lên và cởi quần áo,
rồi để cả cơ thể chìm sâu xuống nước, trong lúc lắng nghe album.
Cảm giác thật tuyệt!