GIẢI NGẢI KÝ - Trang 18

Khục.. khục...

Thằng Cường chợt ho vài tiếng, suy nghĩ mông lung trong đầu tôi lập

tức bị đánh tan. Lại nhìn đồng hồ trên điện thoại, 12h35, bao giờ trời mới
sáng để tôi ra khỏi cái nơi khủng khiếp này.

4h, Cường tỉnh. Tôi lúc đó đang mải ngồi đờ đẫn trên ghế, thằng kia

tỉnh mà không bảo là tôi cũng chẳng biết. Sau bao nhiêu chuyện vừa rồi
thần kinh tôi bị kích động mạnh, căng thẳng khiến tôi không thể chợp mắt.
Nhỡ khi tôi ngủ, thằng Cường lại mở mắt trừng tôi tiếp thì sao, hoặc là tay
cậu ta đột nhiên chảy máu, tôi ngủ mất rồi thì cậu ta sẽ cứ chảy máu như
thế cho tới chết thì sao. Những điều đó tua đi tua lại như một đoạn băng
trong đầu tôi, nhắc tôi không được ngủ quên, chỉ cần lơ là một cái, sẽ có
biết bao nhiêu chuyện kinh khủng xảy ra.

Thực chất là tôi có gục hai lần, và lần nào cũng suýt ngã xuống đất.

Ngồi không ở một nơi tĩnh lặng như này, cố gắng giữ cho đầu óc tỉnh táo
giống như bị tra tấn. Tôi đã đứng lên vươn vai mười lần, đi quanh phòng
sáu lần, đứng nhìn ra cửa bốn lần, đếm xe trên sân bệnh viện hai lần và vừa
rồi khi tôi ngồi ngây trên ghế, tôi còn đếm được cả trên trần phòng có bao
nhiêu con thạch sùng. Vì sao tôi lại nhìn kỹ trên trần như vậy? Từ sau khi
chị y tá rời phòng tôi có cảm giác từ một ngóc ngách nào đấy, không hẳn là
trong phòng này, có ai đó đang nhìn về phía tôi.

Tôi không phải người quá nhạy cảm, nhưng nếu như ai đó để ý tới

mình, kiểu gì thì tôi cũng biết. Tìm kiếm câu trả lời để thỏa mãn cho trực
giác là một việc khó khắn, tôi cố gắng để mình quên đi điều đó, bắt đầu óc
mình chuyển hướng tới những thứ thú vị và thực tế hơn. Nhưng vô dụng,
trực giác vẫn gào lên với tôi rằng, mày đang bị ai đó nhìn đấy.

- Minh à.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.