GIẢI NGẢI KÝ - Trang 61

lại, dù đã ngáp nhiều lần nhưng tôi không muốn đi ngủ lúc này. Sau khi đèn
tắt, mấy thằng vẫn cố nói thêm câu chuyện nữa rồi mới chịu ngủ. Gần 1h,
tôi vẫn thức, tay lần cái bọc vải xô, tay cầm cái bát, sờ thử trong túi xem
hai đồng xu vẫn còn trong đấy hay không. Yên tâm rồi.

Lộc cộc

Lộc cộc

Lộc cộc

Từng hồi ba tiếng gõ xuống sàn vang lên, là cái gì đang gõ, tôi không

biết, nhưng tôi cảm nhận được sau mỗi hồi, nó dường như đang tiến gần tới
giường tôi hơn. Tôi nín lặng, tới khi đếm đủ bảy hồi, người tôi bỗng tự di
chuyển, như có ai đó đang kéo lấy tay mình, tôi gạt chăn ra, cầm cái áo
khoác, chân xỏ dép, rồi tự mở cửa đi ra ngoài.

Bên ngoài đèn cao áp bật sáng, thằng Cường không biết đứng ngoài

này từ bao giờ, cậu ta không nói gì, chỉ thấy tôi rồi quay người bước đi.

Đúng như trong truyện, vậy là người kia đã nói thật, chuyến này được

cứu rồi, trong lòng tôi vừa phấn khích vừa hồi hộp. Tôi đi sau thằng
Cường, chợt thấy thằng này bước xuống cầu thang, đi ra sân, rồi cứ thế tiến
thẳng tới cổng, ở ngoài đó có bác bảo vệ, còn có cả chó nữa, sao đi qua
được. Tôi định dừng lại, hai chân không nghe lời, mặc cho đầu óc tôi có
kháng cự kiểu gì đi nữa nó vẫn bước tiếp. Lòng thầm than, xong rồi, ma
vẫn chỉ là ma, không có suy nghĩ của con người thì làm sao mà biết bảo vệ
đáng sợ như thế nào.

Đi gần tới cổng, tôi thấy ở đó có một khe hở hẹp, nếu nghiêng người

lách qua may ra thì lọt, nhưng trước khi tôi kịp tới đó, bác bảo vệ sẽ gô cổ
tôi lại và dắt lên phòng quản lý. Đi tiếp được chục bước, tôi bỗng thấy hai
con chó trong góc ngẩng đầu lên, mẹ ơi, nó thấy tôi rồi, chúng nó to như
hai con bê, rất hung hãn, tôi từng thấy nó cắn một thằng trốn đi chơi đêm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.