GIẢI NGẢI KÝ - Trang 88

nên ra về, còn phải gọi điện cho hai thằng ở phòng tới đón, đường từ đây về
khu tập thể còn xa lắm.

Vừa đứng dậy chào tạm biệt bà tào, ông già lập tức ngăn chúng tôi lại.

Tôi ngạc nhiên nhìn ông ta, ông già liền nói:

- Chúng mày phải trả tiền đi, bà tào bắt ma cho chúng mày thì chúng

mày phải trả tiền chứ.

Đúng rồi, cái này giống như chữa bệnh, tất nhiên phải trả tiền, nhưng

bói đâu ra tiền lúc này. Đêm qua tôi chỉ mang mỗi người không đi, có ba
cái chân gà thì đem cúng ma đói rồi, hai đồng xu với cái bát không biết
thằng Cường vứt đâu, giờ trong người không còn cái gì nữa cả. Tôi chợt
nhớ ra mình có thể gọi cho hai thằng đang ở phòng đem tiền tới trả cho
chúng tôi.

Nhưng nếu kéo chúng nó tới tận đây thì tôi biết giải thích thế nào,

thằng Cường bảo là không được kể chuyện này cho ai biết. Không đúng, là
con ma không cho tôi nói, giờ con ma không còn ở đây nữa, tôi có thể nói
cho mấy thằng ấy nghe chuyện này.

Nghĩ rồi tôi nhấc điện thoại lên gọi cho thằng Duy, đầu dây bên kia là

giọng ngái ngủ, thằng Duy ban đầu không nhận ra tôi vì nó nghĩ tôi đang ở
trong phòng. Tới khi tôi bảo mình và thằng Cường có việc ra ngoài từ sớm,
giờ muốn hai thằng tới đón, tôi bảo nó tới đầu bản thì đợi tôi ra, khi đi nhớ
mang theo mấy trăm. Thằng Duy ậm ừ, sau đó cúp máy.

Tôi bảo thằng Cường ở lại đây, tôi sẽ đi cùng ông già ra ngoài đầu bản

đợi thằng Duy. Gần 50 phút sau thằng Duy và thằng Mạnh có mặt để trả
tiền cho chúng tôi. Thực ra tôi không dắt hai thằng ấy vào, chỉ nói là đi
chuộc thằng Cường ra, tôi sợ hai thằng ấy không hiểu hoàn cảnh, nhìn cái
nhà thờ ma quái đó chắc sẽ bảo chúng tôi mê tín dị đoan. Để lúc về tôi sẽ từ
từ giải thích cho chúng nó nghe sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.