“Không những biết mà còn là bạn” Cô mỉm cười dịu dàng, nhìn
Persephone vui vẻ.
“Hypnus, ngươi… Ngươi, ngươi, ngươi, sao lại mang cô ấy đến địa
ngục?” Persephone lắp bắp mở miệng, hai tay run rẩy.
“Hoàng hậu, ngài sao vậy? Alice là vợ của thần, thần đem nàng đến địa
ngục là bình thường mà?” Hypnus mỉm cười nhìn Persephone, không hiểu
tại sao nữ chủ nhân của hắn lại lo lắng như vậy.
“Vợ của ngươi?” Persephone nâng giọng. Xong rồi! Xong rồi! Xong rồi!
Nếu bị người nào đó biết cô ấy ở đây, lại làm vợ của ngủ thần, địa ngục của
cô trở thành tro bụi mất. Trời ơi!
Persephone kéo Hypnus đi qua.
“À… Ngươi đi chỗ khác một lát, ta muốn nói chuyện với nàng”
Hypnus nhìn Persephone kỳ quái, nhưng hắn không nói gì, quay đầu
nhìn vợ mình.
“Alice, nàng và hoàng hậu là bạn bè, như vậy hai người nói chuyện một
lát đi” Nói rồi hắn hôn lên trán cô, rời đi.
“Persephone, cô vẫn đáng yêu như thế!” Cô gái mỉm cười với
Persephone.
Persephone bình ổn tâm tình, nhìn người đang mỉm cười với mình, hận
không thể ném cô ta khỏi địa ngục.
“Amphitrite, đây là chuyện gì?!”