Thì ra là thế. Viên đá sinh mệnh? Persephone sờ sờ cái trán, chính là cái
ánh sáng màu bạc hôm bữa đó hả? Cái đó là viên đá sinh mệnh sao?
Nhưng mà cô không muốn rời xa Hades, lần này không biết hắn rời khỏi
địa ngục bao lâu, cảm thấy buồn bã cũng như chán nản. Xem ra cô thật sự
bị hắn chiều quá mức. Nếu như trước kia, cô sẽ mặc kệ tất cả mà đi
Olympus với hắn, nhưng bây giờ, cô là hoàng hậu của địa ngục, cô cũng có
trách nhiệm cai quản địa ngục với Hades.
Vì thế nàng thở dài, quyết định ở lại Minh phủ.
Cách đó không xa, Diana đánh xe ngựa của Hades đến. Persephone gật
đầu với tử thần, tử thần hiểu ý, trong tay xuất hiện một quả cầu, quả cầu
chậm chạp đi vào phòng ngủ, sau đó Hades bị quả cầu bao vây mang ra.
Hắn ở trong không trung, khuôn mặt ảm đạm hơn trước rất nhiều.
Persephone không đành lòng đánh thức hắn, đành nhìn Diana.
“Diana, ta giao Hades cho ngươi, hi vọng ngươi mang hắn bình an trở
về”
Diana nhìn Persephone một cái thật sâu, dùng ngữ khí hứa hẹn với một
người bạn.
“Được, Persephone, tôi sẽ dùng sinh mệnh của mình, cam đoan chúa tể
sẽ bình an”
Cô đem Hades dịu dàng đặt lên ghế trên xe ngựa.
Một tiếng hét to, xe ngựa giống như tên rời khỏi cung bay lên không
trung, sau đó dần biến thành một điểm nhỏ màu đen.
Không hiểu tại sao, lúc hai người rời khỏi địa ngục, trong lòng
Persephone cảm thấy sự khó chịu, giống như lần chào tạm biệt này là lần
cuối cô thấy Hades vậy.
Cô lắc đầu, không để ý bất an trong lòng.
“Hoàng hậu, trong thời gian này, xin ngài hãy thay chúa tể làm việc của
ngài ấy” Ba vị phán quan quỳ trước mặt Persephone.