“Nói như vậy… Ngài không muốn cùng nữ thần mùa xuân tham gia tế
điển?” Hermes vẫn nghịch đồng xu.
“Đúng, người về nói với Zues, cảm ơn ý tốt của hắn, nhưng mà ta đã đáp
ứng với Hera, sẽ không bao giờ bước chân vào đỉnh Olympus”
Demeter lạnh nhạt nói.
“Được rồi, ta trở về phục mệnh…” Hắn đùa đồng xu, tính rời khỏi đó.
“Đợi chút…” Persephone gọi hắn lại.
“Có chuyện gì sao nữ thần xinh đẹp của ta?” Hermes mỉm cười nhìn
Persephone, trong ánh mắt lộ ra một tia khiến người ta phải cân nhắc.
“Ta có thể nhờ ngươi một việc không?” Persephone không có thời gian
nghiên cứu vẻ mặt của hắn, chỉ có chút khó chịu nhìn hắn.
“Ta có thể làm gì? Nói nghe một lần xem” Hắn cười giảo hoạt, trả lời ba
phải.
“Ta muốn ngươi dẫn ta đến cửa địa ngục”
Hermes kinh ngạc, đôi mắt đẹp nhìn Persephone.
“Nàng không phải mới trở về từ địa ngục sao? Tại sao lại muốn đến đó
nữa?”
“Ta…” Persephone do dự, nhưng nghĩ lại, dù sao cô cũng phải gả cho
Hades, các vị thần ở đỉnh Olympus gì cũng biết, bây giờ nói rõ cũng tốt, vì
vậy cô hít một hơi nói với hắn “Ta muốn tìm Hades, muốn cầu hôn hắn!”
Ta muốn cầu hôn hắn? Ôi mẹ ơi, Persephone thật sự bị dũng khí của
mình chọc sợ. Dù phải trả bất cứ giá nào, chỉ cần thấy Hades, mặt mũi của
cô cho chó tha cũng được.
Hermes dĩ nhiên bị câu nói lớn mật của Persephone dọa, tuy rằng hắn
vẫn mỉm cười như trước, nhưng đồn xu trên tay lai rớt xuống đất. Mà
Demeter cũng bị dọa đến mức che miệng lại, dở khóc dở cười nhìn con gái.
(Dám cá là Hades sẽ đen mặt khi thấy Persephone nói vậy)