túng. Tôi xây một cánh cửa bẫy trong hệ thống Elxsi: hễ khi nào gã hacker
chạm vào các tài khoản hắn đánh cắp được trên chiếc máy tính này, một mặt
nó sẽ thông báo cho tôi, mặt khác nó lại giả đò như đang bận tiếp nhận một
người dùng khác. Elxsi không hề nói: “Cút đi,” nhưng nó sẽ tự chạy chậm
lại mỗi khi gã hacker xuất hiện. Hắn sẽ không biết được rằng chúng tôi đã
phát hiện ra hắn, nhưng Elxsi được bảo vệ để chống lại hắn.
Nhưng chúng tôi vẫn đang giậm chân tại chỗ. Không có lệnh lục soát, cuộc
lần dấu điện thoại của chúng tôi sẽ không đi đến đâu cả. Dĩ nhiên, chúng tôi
đọc được từng chữ mà hắn gõ vào máy tính của mình, nhưng chúng tôi bỏ lỡ
những gì? Có thể hắn dùng đến hàng tá máy tính khác để xâm nhập vào
Milnet.
Có duy nhất điều này là chắc chắn: bây giờ tôi đã hạ quyết tâm bắt bằng
được gã hacker này. Và cách duy nhất để bắt hắn là theo dõi hắn từng phút
trong ngày. Tôi sẽ phải sẵn sàng tinh thần mọi lúc – dù là giữa trưa hay nửa
đêm.
Đó mới là vấn đề. Dĩ nhiên, tôi có thể ngủ dưới bàn làm việc, hễ thiết bị đầu
cuối réo chuông báo động là tỉnh giấc. Nhưng điều đó sẽ phải trả giá bằng sự
yên ổn ở nhà: Martha không vui vẻ gì lắm với những cuộc picnic ở văn
phòng của tôi.
Giá mà máy tính chỉ gọi cho tôi khi gã hacker xuất hiện, như thế tôi sẽ được
tùy nghi xử lý phần thời gian còn lại. Như một bác sĩ luôn sẵn sàng chờ một
cuộc gọi cấp cứu.
Dĩ nhiên. Máy nhắn tin bỏ túi. Tôi có cả một ngân hàng máy tính cá nhân
luôn túc trực để theo dõi sự xuất hiện của gã hacker. Bây giờ, tôi chỉ cần lập
trình để chúng gọi đến máy nhắn tin bỏ túi của tôi là được. Tôi sẽ phải thuê
máy nhắn tin, nhưng chi phí thuê chỉ tốn 20 đô-la/tháng.
Tôi mất một buổi tối để viết chương trình này – không có gì khó khăn cả. Từ
nay về sau, dù ở đâu, tôi vẫn có thể biết được sự có mặt của gã hacker trong