GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 284

Sau đó lại có một vị đại thần không chịu nổi ngất đi, đám thái giám

cũng không nói sẽ khiêng bọn họ ra nữa, mà xếp lại tay chân, để các vị đại
thần nằm luôn ra đất, bón chút nước, rồi cũng đặt ở một bên.

Quần thần cũng không phải mình đồng da sắt, ánh mặt trời hôm nay

không êm dịu như hôm qua, mà chói chang mọc chính giữa thiên không,
trong số quần thần lại có thêm vài người nữa không trụ nổi. Ngay cả Úy Trì
Chính đã từng luyện võ, trải qua thời kỳ làm lính, cũng cảm thấy miệng
khô lưỡi đắng, hắn bất giác nhìn về phía Tạ Lâm, nhủ thầm thư sinh trói gà
không chặt như Tạ Lâm, có thể cầm cự được bao lâu chứ?

Nhưng hai mắt Tạ Lâm vẫn sáng rõ, gò mà trắng nõn, mặt không đỏ

hơi không loạn, như thể chỉ vừa mới quỳ ở đây thôi.

Úy Trì Chính không khỏi bội phục, thầm nghĩ, ngày xưa Thừa tướng

đại nhân kiên quyết không quỳ, còn nói hắn không biết quỳ, có được sự ân
sủng của tiên đế, e là hắn còn chưa từng nếm trải mùi vị thần tử phải quỳ là
như thế nào. Không ngờ hôm nay vừa nhìn đã thấy, gã gian thần kia không
chỉ quỳ rất có dáng, mà còn quỳ vô cùng có khí khái, nhìn loại nghị lực
này, sợ rằng đệ tử thế gia được chiều chuộng quen rồi, có phi ngựa cũng
chẳng đuổi kịp.

Sau khi mặt trời ngả về tây, bệ hạ lại hỏi Lại Xương, “Đám đại thần

bất kính của trẫm thế nào rồi?”.

Lại Xương đáp: “Bẩm bệ hạ, vẫn đang quỳ trước sân ạ.”

Lại Xương tưởng rằng lần hỏi han này đến đây là kết thúc, nhưng lại

nghe bệ hạ hỏi thêm câu nữa, “Vậy còn gã gian thần kia?”.

Lại Xương đương nhiên là hiểu “gã gian thần” kia là ám chỉ ai. Nhưng

bệ hạ có thể gọi hắn là gian thần, còn tổng quản thái giám thì không thể.
Nên Lại Xương nghi ngờ hỏi lại: “Gian thần?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.