Mặc Nhi dẩu cái miệng nhỏ lên, “Chừng mực gì chứ? Lĩnh roi bị
thương rồi quỳ suốt hai ngày để khuyên tên hôn quân đó mà cũng gọi là có
chừng mực sao?” Nàng thở dài, “Vị trí Thừa tướng này ngồi thấy tốt đến
thế sao? Mặc Nhi chẳng thể nhìn ra được. Mặc Nhi chỉ cảm thấy, Gia rất
khổ thôi.”
“May mà đây vẫn còn là trong phủ, nếu là ở bên ngoài, nói năng lung
tung như nàng, sớm bị người ta cắt lưỡi chặt đầu từ lâu rồi,” Tạ Lâm chui
trở lại trong chăn, chỉ để lại mái tóc bên ngoài, xõa tung trên gối, “Nàng
đừng để bị ảnh hưởng bởi cái tên Lạc Thạch Thiên đó, hắn cũng không tồi
đâu, nhưng đáng tiếc bản tính lại không trầm ổn, trước đây những người
lớn tuổi ở quê cũ của ta đã không ít lần phê bình, đợi lúc nào đó hắn nói
mấy câu suy đoán ấy, thì nàng hãy nói lại với hắn.”
“Không trầm ổn?” Một người từ ngoài cửa trượt chui vào trong phòng,
“Sao ta lại không trầm ổn? Suy đoán của ta rất chính xác!” Khuôn mặt Lạc
Thạch Thiên nhăn nhó đi vào, “Đừng tưởng rằng nàng là dâu chưa gả qua
cửa của ta mà có thể nói năng lung tung nhé.”
Tạ Lâm thực sự vô cùng hối hận vì mình vẫn còn quan tâm đến hắn,
bèn nói với Mặc Nhi, “Ta nghỉ ngơi một lát, nàng dẫn Lạc đại nhân ra
ngoài đi.”
“Này!” Lạc Thạch Thiên đang định nói, thì lại bị Mặc Nhi kéo đi.
“Được rồi Lạc đại nhân, ngài cũng nghỉ ngơi một lát đi, nói nhiều như
vậy ngài không thấy mệt sao.” Nói đoạn, không chờ Lạc Thạch Thiên còn
đang ú ớ, Mặc Nhi cô nương khỏe mạnh đã lôi gã ra ngoài.
“Này sao cô lại cứ lôi lôi kéo kéo vậy, cô không biết cứ lôi lôi kéo kéo
như vậy thì sau này sẽ không tìm được người đàn ông nào để gả sao……”
“Ta tìm được người đàn ông nào để gả hay không không cần ngài quan
tâm, đại nhân ngài đi ra đi, ngài thật sự phiền phức quá đấy.”