GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 365

lương cứu nạn dân, đây vốn dĩ là chuyện liên quan đến mạng người, nhưng
tấu chương gửi tới kinh sư rồi, lại giống như bóng chim tăm cá, ba ngày ba
đêm, cũng không thấy hồi ầm. Quan lại địa phương lúc ấy mới hiểu ra, bên
trên có người chặn giữ tấu chương lại, dâng lên mà trời xanh không nghe
thấy, thì cho dù có lòng cứu nạn dân, cũng thành uổng phí.”

“Vậy người chặn giữ tấu chương lại là ai?” Ông lão thần thần bí bí

hỏi, “Mọi người đoán xem, là ai?”.

Trong tửu lầu, đột nhiên trở nên im lặng. Khách khứa đang ăn uống

đưa mắt nhìn nhau, trong đầu người nào cũng hiện lên một cái tên, nhưng
không thể nói ra, cúi đầu uống rượu, vì thế thỉnh thoảng trong tửu lầu lại có
tiếng gọi tiểu nhị rót thêm rượu.

Nhưng có một người trong trong góc nhà hừ một tiếng, bưng chén

rượu lên miệng, ngửa cổ uống cạn, nuốt thẳng xuống bụng. Gã dằn mạnh
chén rượu xuống bàn, căm hận nói: “Cần gì phải đoán, hiện giờ ngoại trừ
cái kẻ được gọi là Thừa tướng đại nhân ra, thì còn có thể là ai được nữa?”.

Giọng nói của gã khá lớn, một vài người ở cùng bàn với hắn, sắc mặt

tái mét, “Lục huynh, huynh say rồi, nói vớ vẩn gì thế?”.

“Ai nói vớ vẩn?” Gã họ Lục kia đáp, chén rượu nuốt xuống bụng,

khiến mặt gã đỏ phừng phừng, “Tạ Lâm lộng quyền chèn ép dân chúng, coi
quyền thế là trò chơi, từ lâu triều đình Đại Sở ta có người bất mãn với hắn,
những ngay cả một câu, cũng chẳng dám nói.”

“Lục huynh, rõ ràng là huynh say rồi, Thừa tướng đại nhân làm vậy,

hiển nhiên là có cái lý của ngài ấy, ta và huynh nói sau lưng thế này, một là
bất kính, hai là mấy tin vỉa hè này, không đáng tin đâu.”

Gã họ Lục vừa nghe xong, liền hừ một tiếng, quay đầu nhìn chằm

chằm vào người vừa nói chuyện với gã, cười lạnh đáp: “Kính cái gì mà
kính? Huynh kính hắn, thì có thể thi đỗ được không?” Gã đột nhiên giống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.