GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 595

cuộc đang do dự điều gì, nhưng hắn cho rằng mình có nghĩa vụ phải nhắc
nhở Úy Trì Chính.

Hắn đến cậy nhờ Úy Trì Chính, không phải là để nhìn đối phương do

dự đi do dự lại, Úy Trì Chính đang nắm giữ toàn bộ niềm hy vọng mà hắn
muốn, nhưng Úy Trì Chính của lúc này, lại đang chặt đứt niềm hy vọng ấy.

Úy Trì Chính nhìn vào bức tường trống không một lúc lâu, rồi hỏi:

“Trác Thanh, mấy ngày trước ta nghe nói ngươi dò hỏi trên bức tường đó
treo thứ gì?”.

Trác Thanh giật thót, rõ ràng là Úy Trì Chính đã chú ý đến rồi, ngài ấy

vẫn luôn lén lút quan sát mình, có lẽ ngài ấy còn biết mình lén đi đêm sau
lưng ngài ấy nữa cũng không chừng.

Trác Thanh nhìn Úy Trì Chính, thấy hắn không có vẻ gì là sẽ nổi giận,

nhưng Trác Thanh lại không biết, rốt cuộc hắn đã biết được bao nhiêu.

Cuối cùng thì trong hồ lô của hắn bán thuốc gì thế.

Trác Thanh trấn tĩnh lại trái tim vừa phải chịu trấn động của mình, cúi

đầu thưa: “Thì ra đại nhân đã biết tâm tư của tiểu nhân rồi.”

Úy Trì Chính liếc nhìn hắn, nói tiếp: “Ta luôn nghĩ không biết ý nghĩa

của bức tranh đó là gì, một mảng đen tuyền, chỉ có duy nhất một mảng đen
tuyền đó thôi, không có bất cứ sức sống sinh khí nào trong đó cả.” Úy Trì
Chính ngẩng đầu, dựa ra đằng sau ghế, “về điểm ấy, ta rất muốn biết, cực
kỳ muốn biết.”

“Trác Thanh, cứ đợi tiếp đi, đừng gấp gáp thế.” Hắn xoay đầu, nhìn

Trác Thanh chậm rãi nói, “Lần này Ông Đạt chính là một ví dụ, nếu như
người muốn thực hiện những điều trong lòng mình, thì không thể vội vàng
được. Nếu như quá vội vàng, chúng ta sẽ xôi hỏng bỏng không.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.