Tiên đế lấy ai gia được một năm đã mang thai người nên mới có cơ hội trở
thành hoàng đế. Có phải người cũng nên……” bà nhìn năm nàng phi tử
trang điểm ăn mặc xinh đẹp, trông chẳng giống đang dùng bữa chút nào, “Ít
nhất cũng phải đối xử tốt với bọn họ chứ, ai gia nghe nói, đã lâu rồi hoàng
đế chưa đến cung của bọn họ, ai gia chỉ hi vọng người có thể sinh hoàng
tôn cho ai gia bế thôi.”
Dạo trước Thái hậu gần như không nhắc nhỏm gì đến chuyện này,
hôm nay lại lôi ra, hiển nhiên là vì hai ngày trước vị hoàng thân quốc thích
nào đó lại có thêm con cháu nối dõi, khiến Thái hậu càng thêm lo lắng sốt
ruột đây mà. Nhưng việc có thêm con cháu nối dõi, không chỉ cần có điều
kiện cần, mà còn phải có cả điều kiện đủ nữa, về điều kiện cần ấy mà, ừ thì
mấy nàng phi tử này cũng không quá ngốc, cũng chẳng xấu, điều kiện cần
coi như đạt, nhưng điều kiện đủ thì…… để Minh Trọng Mưu nhấc thương
lâm trận, thì còn phải xem có thích không, có muốn không cái đã.
Minh Trọng Mưu nhìn quanh một vòng, ánh mắt bức người, mấy nàng
phi tử người nào người nấy đều cúi thấp đầu. Hắn thở dài, đặt đũa xuống,
“Mẫu hậu, trẫm nhớ hồi trước trẫm đã nói rồi, trẫm thích……” hắn ngừng
lại, liếc mấy nàng phi tử bên cạnh, bất giác cau mày.
Thái hậu chợt hiểu những lời này không thể để các nàng ấy nghe
được, bèn khoát khoát tay, ra hiểu cho bọn họ lui ra ngoài, đợi bọn họ cáo
lui hết rồi, mới vội vàng hỏi: “Ai gia nhớ, lúc trước người nói đã có nhân
tuyển để lập làm Hoàng hậu rồi, vậy giờ thì sao? Qua một năm rồi mà
chẳng thấy người có chút động tĩnh nào.”
Minh Trọng Mưu nhớ tới Tạ Lâm, cũng không kìm được thở dài ngao
ngán, “Trẫm quả thực đã tìm được nhân tuyển để lập làm Hoàng hậu, đối
phương cũng không phải vô tình với trẫm, chỉ là……”
“Chỉ là sao?” Thái hậu hỏi, “Có gì khó khăn, ai gia sẽ nghĩ cách giúp
người.”