GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 705

“Chỉ là nàng ấy không muốn vào hậu cung, mà chấp nhận không danh

không phận, không minh không bạch đi theo trẫm như thế này hơn.” Minh
Trọng Mưu siết tay thành nắm, hắn hận không thể dốc hết những bức xúc
dồn ứ trong lòng suốt mấy ngày qua ra, “Trẫm thật không tài nào hiểu nổi,
trẫm đồng ý chịu trách nhiệm, cho nàng ấy địa vị danh phận, nhưng sao
nàng ấy vẫn không chịu chấp nhận? Còn nói, đây là cái giá của một minh
quân!” Hắn không nhìn được làu bàu, “Minh với chả quân, chỉ biết dùng
hai cái chữ minh quân ấy để ép trẫm!”.

“Đồng ý chịu trách nhiêm?” Thái hậu nắm được trọng điểm trong câu

nói của hắn, “Người và nàng ta……”

Minh Trọng Mưu bất lực gật gật đầu, “Hôm ấy trẫm bị nhiễm phong

hàn, đầu óc không được tỉnh táo lắm, nhìn thấy nàng ấy tới thăm, trong
lòng quá đỗi sung sướng, nên……” hắn đưa tay nên xoa xoa thái dương,
đầu mày nhíu chặt.

“Hoàng nhi người bị nhiễm phong hàn ư?” Thái hậu hồi tưởng, “Ai

gia nhớ, người đến thăm người cũng không ít, nhưng chỉ có duy nhất một
người người chịu gặp,” Thái hậu nhớ lúc thái giám canh ở ngoài tẩm cung
của hoàng đế có tới bẩm báo với mình, cho dù trước nay Thái hậu là người
hành xử luôn bình tĩnh đúng mực, thì giờ cũng không kìm được bật thốt lên
một tiếng, “Tạ Lâm?”.

Minh Trọng Mưu càng cau mày dữ dội hơn, gật gật đầu.

Thái hậu run rẩy nói: “Nhưng Tạ Lâm là đàn ông mà……” Thái hậu

chỉ cảm thấy tim gan mình trong một khoảng khắc đột nhiên như quá sức
chịu đựng.

“Nàng ấy là con gái, về điểm này, xin lão nhân gia người cứ yên tâm.”

Thái hậu nghi ngờ hỏi lại: “Con gái?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.