GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 728

“Để ta nhớ xem nào,” Minh Trọng Mưu nói, “Ta trong bức tranh đó,

chắc là mới chỉ mười bảy mười tám tuổi, lẽ nào từ mấy năm trước nàng đã
để ý tới ta rồi? Còn ngày đêm mong nhớ ta, nhiều năm như vậy vẫn chưa
quên. Sau này, ta bắt đầu dần dần đeo mặt nạ, cũng không có ai nhìn ra
gương mặt thật của ta thế nào.”

Nói mãi nói mãi, hắn không nhịn được bật cười, cụng trán mình vào

trán nàng, thở dài: “Vậy mà nàng vẫn còn nhớ ư?”.

Tạ Lâm thấy hắn thân mật như vậy, gò má bất giác nóng như than,

nghiêng đầu không nhìn vào mắt hắn, cũng dịu dàng đáp: “Thần đương
nhiên là nhớ rồi. Bên dưới bức tranh mà thần bôi đen hoàn toàn, ẩn giấu
khuôn mặt của người lúc còn thiếu niên thì sao có thể không nhớ được?”.

Nàng đã cất giữ những lời này lâu lắm rồi, cuối cùng đã nói ra được.

Vừa nói ra xong, nàng cảm thấy tảng đá đè nặng trên ngực nàng lâu này,
đột nhiên biến mất không còn vết tích. Đây là những lời trong nội tâm
nàng, đương nhiên không cách nào bình ổn được.

Trước đó rất lâu, lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn, bóng dáng đó đã

khắc sâu trong lòng nàng, không bao giờ phai nhạt. Mười năm sau gặp
nhau hôm nay, bóng dáng ấy vẫn quanh quẩn trong trái tim nàng, sao có thể
không ngày đêm mong nhớ?

Lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn, liền nghĩ đến mấy câu thơ trong Thi

kinh.

Có người quân tử tài ba, như lo cắt dũa để mà lập thân, dồi mài dốc

chí siêng cần.

Niềm sung sướng bao trùm lấy hắn, Minh Trọng Mưu mỉm cười, lại

cảm giác đáy mắt nóng lên, “Đã lâu như vậy rồi, quả nhiên nàng không
phải không có tình cảm với ta. Nàng không chịu nói ra, khiến chúng ta lãng
phí bao nhiêu là thời gian.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.