GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 746

cũng đã một đao cắt đứt với ngươi rồi, ta không cho phép ngươi chạm vào
nàng ấy, thì ngươi không được phép chạm vào nàng, ngươi……
ngươi……” Hắn không phải là người giỏi ăn nói, lại đang chột dạ về
chuyện của Khởi La, nên khi bị Tạ Lâm ép hỏi, lập tức lắp bắp.

“Ồ? Ngươi cũng biết đó là thê tử của ngươi cơ à? Thì ra ngươi đối xử

với thê tử của mình như vậy?” Tạ Lâm cười lạnh, nói rành rọt từng chữ
một, “Ta thật sự hối hận đã gả nàng ấy cho ngươi!”.

Nghiêm Quán trong lòng chấn động, ngước mắt lên nhìn nàng. Tạ

Lâm chậm rãi nói: “Nếu các ngươi khăng khăng cho rằng ta hại chết phụ
thân của hắn, lại muốn thông quá việc hại chết nàng thiếp của ta để giết
hắn, thì chi bằng chúng ta tìm người tới phân xử, xem xem ta có thật sự làm
chuyện ấy không.”

Nghiêm Quán nuốt nước bọt, đè nén cơn kích động trong lòng xuống,

đáp: “Ngươi là Thừa tướng của triều đình, dưới một người trên vạn người,
ai dám đứng ra phân xử, lẽ nào chán sống rồi chắc?”.

Khóe môi Tạ Lâm cong lên, lộ ra nụ cười lạnh lẽo thâm hiểm, liếc gã

đàn ông vừa định lấy dây thừng trói mình, chỉ một cái nhìn mà khiến ông ta
lạnh hết sống lưng, “Ngươi tìm nhiều người tới như vậy, những người ở
đây có ai biết võ công, có ai làm quan không? Đã định bắt trói cả Thừa
tướng của Đại Sở, vậy mà lại sợ phân xử sao?”.

Lời vừa thốt ra, mọi người lập tức co rụt lại run rẩy, dân thường suy

cho cùng lá gan đâu có lớn đến vậy, những loại chuyện này nào dám đường
đường chính chính công khai làm bao giờ? Chẳng qua là lúc nãy quần
chúng kích động quá nên mới do gan lớn mật động tay động chân, giờ thấy
Tạ Lâm như vậy liền nảy sinh cảm giác sợ sệt, giờ ai mà dám xông lên mới
thật đúng là gan to bằng trời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.