GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 116

Hạc vàng một mình không trở lại
Mây trắng nghìn năm trôi âu sầu
Sông quanh trong rõ cây Hán Dương
Anh Võ cỏ xanh thật dễ thương
Chiều tà quê hương mình đau tá
Khói sông khiến người buồn vấn vương.”
Bang chủ Cái Bang Ngầu Nại vuốt râu mỉm cười nói:
‐ Bài thơ đó của ai vậy? Lại ở trong Kinh Thi ư?
17
‐ Không... Không. Đó là bài thì của đại thi hào Thôi Hạo, vịnh Hoàng

Hạc

lâu đấy mà.
Ngầu Nại phá lên cười. Lão vừa cười vừa nói:
‐ Thôi Hạo nếu biết tiểu tử Tùng Vĩ vừa lo đại sự cá nhân, vừa ngâm thơ
của y chắc y không sống nổi đâu.
Đến lượt Tùng Vĩ cười. Y vừa cười, vừa nói:
‐ Đại thi hào Thôi Hạo vịnh Hoàng Hạc lâu còn có rượu để uống. Còn

vãn

bối ngâm Hoàng Hạc lâu trong nhà xí, bù lại được bang chủ Cái Bang

canh cửa... Xem ra cũng đều huề, chẳng ai thua ai cả. Chắc Thôi Hạo thi
nhân cũng

hiểu cho vãn bối.
Nghe Tùng Vĩ thốt câu này, mặt Ngầu Nại xuất hạn mồ hôi.
Lão giận dữ toan giật cửa nhà xí thì bất thình lình Thiên Nhất đạo

trưởng, Chánh Giới đại sư và cả Quan Chí Hải, cùng chưởng môn Ngũ
Kiếm Hà Chinh đồng xuất hiện.

Thấy những người đó bất ngờ xuất hiện, bang chủ Cái Bang Ngầu Nại vô

cùng lúng túng.

Thiên Nhất đạo trưởng bước đên:
‐ Bang chủ! Đêm khuya thế này, bang chủ đứng đây làm gì vậy?
Ngầu Nại cứ luống ca luống cuống mà không thốt được thành lời. Lão

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.