GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 150

Mặt lão Cốc sa sầm. Lão lấy viên Ngọc Chỉ thần châu ra đưa đến trước

mặt, nói:

sao?
‐ Nói như thế mà nghe được... Một người có thể nhốt trong viên ngọc

này

Giả lả cười, Tùng Vĩ gượng nói:
‐ Tùng Vĩ chỉ nói thế thôi. Nhưng có chuyện gì lão cứ nói ra đi, không

chừng Tùng Vĩ giúp được sư đồ đó.

Cốc Thừa Tự nheo mày:
‐ Tùng Vĩ không có võ công, giúp gì được cho Cốc Thừa Tự chứ?
‐ Biết vậy rồi, Tùng Vĩ không có võ công nhưng vẫn bắt những cao nhân
võ lâm phải đứng canh cho mình đi đại tiện, bắt họ làm đủ thứ trên đời.

Còn sư

đồ Cốc Thừa Tự võ công cao siêu, nhưng lại bị họ đánh cho một trận

suýt chút nữa thì táng mạng.

Mặt Cốc Thừa Tự cau hẳn xuống. Tùng Vĩ chỉ vào đầu mình:
4
‐ Cái đầu của Tùng Vĩ còn tuyệt hảo hơn võ công nữa, hãy nói cho Tùng
Vĩ biết giá trị của viên Ngọc Chỉ thần châu này đi.
‐ Lão Cốc chẳng giấu gì Tùng Vĩ làm gì.
Lão chuốc chén rượu ra, bưng chén uống rồi chậm rãi nói:
‐ Lão Cốc cần viên Ngọc Chỉ thần châu để trao cho một người, người đó
sẽ cho lão Cốc biết tung tích của Nhĩ Lan ở đâu.
Tùng Vĩ khoát tay ngăn Cốc Thừa Tự:
‐ Chuyện đó xảy ra với sư đồ lúc nào?
Lão Cốc nhìn Tùng Vĩ bằng ánh mắt u uẩn. Lão buông tiếng thở dài, ôn

nhu nói:

‐ Chuyện như thế này, Trương Kiệt muốn lão phu đơn thân vào Thiên Ma
Bảo đoạt Ngọc Chỉ thần châu.
Tùng Vĩ nhướn mày.
‐ Sao lão quỷ đó không lấy, mà lại bắt sư đồ đi lấy?
‐ Võ công của Cốc Thừa Tự cao hơn lão.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.