lâm. Võ lâm một ngày không có minh chủ thì nhất định sẽ có can qua.
Đây đã
là cái lệ truyền kiếp của võ lâm, ta mong ba người cùng chung hiệp lực
để lo cho võ lâm. Có như vậy, ta mới yên tâm.
Quan Chí Hải buông tiếng thở dài nói:
‐ Trương minh chủ cứ yên tâm. Chúng tôi sẽ đồng tâm hiệp lực giữ cho
võ lâm thanh bình như lúc minh chủ còn sống.
Trương Kiệt nhìn Quan Chí Hải khẽ gật đầu nói:
‐ Quan đệ! Ta tin vào lời của Quan đệ. Trương Kiệt lại nhìn lại Thượng
Kỳ:
‐ Thượng Kỳ! Đệ có muốn nói gì với đại ca không? Thượng Kỳ khẽ lắc
đầu.
Buông một tiếng thở dài, Trương Kiệt hỏi:
‐ Thượng Kỳ đệ đã luyện “Truy Hồn Trảo” đến cảnh giới nào rồi?
Thượng Kỳ ôn nhu nói:
‐ Thượng Kỳ đã có thể phát được trảo kình. Trương Kiệt gật đầu:
‐ Quỷ Trảo Truy Hồn là môn công phu tối độc và tàn nhẫn, chỉ khi nào
cần thiết lắm Thượng Kỳ đệ mới dụng đến nhé.
Thượng Kỳ khẽ gật đầu:
‐ Thượng Kỳ sẽ nghe theo chỉ giáo của huynh.
Trương Kiệt khẽ gật đầu, dời mắt sang Âu Đình Luân.
Chạm vào ánh mắt của Trương Kiệt. Âu Đình Luân lộ vẻ bối rối. Y nhỏ
giọng nói:
‐ Trương minh chủ có điều chi căn dặn Đình Luân không?
Trương Kiệt buông một tiếng thở dài. Lão vỗ nhẹ vào tay Đình Luân:
‐ Đình Luân này! Gã ác ma Cốc Thừa Tự mà ta giao cho đệ trông coi đó,
phải cẩn thận đối với y. Chỉ một chút sơ suất thì gã sẽ gieo kiếp họa cho
bá tánh
đó.
‐ Trương huynh yên tâm. Đệ tự biết chức trách của mình đối với huynh
và võ lâm.
Trương Kiệt khẽ gật đầu: