GIANG SƠN CHIẾN ĐỒ - Trang 1317

Trương Huyễn chau mày, có chút không vui hỏi.

A Viên vốn không muốn đến hầu hạ Trương Huyễn, lúc này nàng nghe

ra ý ghét bỏ trong giọng Trương Huyễn, trong lòng càng thêm tủi thân, cái
miệng nhỏ bĩu một cái, nước mắt liền rơi xuống như mưa. Nàng quỳ hao
gối xuống đất, ủy khuất đến mức dường như muốn khóc thành tiếng.

Trương Huyễn thấy nàng khóc, cũng cảm thấy giọng điệu của mình có

chút quá khô khan, trong lòng không tránh khỏi chút áy náy, lúc trước tiểu
nha đầu này hầu hạ mình rất tốt, mình quả thực không nên lạnh lùng với
nàng như vậy.

Trương Huyễn bước lên trước mặt nàng cười nói:

- Sao lại khóc rồi?

A Viên nghe ngữ khí của hắn trở nên ôn hòa, trong lòng càng thêm tủi

thân, thút tha thút thít nói:

- Người ta vốn không muốn đến, bị ép đến, nếu công tử không thích, ta

ta sẽ trở về!

Trương Huyễn nhẹ nhàng kéo nàng một cái, muốn để nàng đứng dạy,

tiểu nha đầu lại lắc lắc người, không chịu đứng lên. Trương Huyễn bỗng
nhiên kinh ngạc nói:

- Mau đứng lên, bên chân cô có một con rết lớn kìa!

A Viên sợ tới mức thét lên một tiếng, nhảy lên, hoảng hốt nhìn trái nhìn

phải, lại không có rết, lại thấy Trương Huyễn không nhịn được muốn cười,
nàng biết mình bị lừa, trong lòng vừa tức vừa buồn, liền gục vào tường
khóc lớn lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.