GIANG SƠN CHIẾN ĐỒ - Trang 1580

Nguyên Tuấn cẩn thận cất kỹ bức thư, thi lễ với tổ phụ, vội vã đi.

Nguyên Mân nhìn bóng lưng của đứa cháu biến mất trong bóng đêm, lão
không khỏi cười lạnh một tiếng, nói:

- Đậu Khánh, ngươi đã vô tình, thì cũng đừng trách Nguyên Mân ta vô

nghĩa!

Màn đêm đã buông xuống, Nguyên Tuấn lên xe ngựa, xe ngựa được

mấy tên tùy tùng bảo vệ rời khỏi phường Đại Đồng, chạy về phía phường
Giáo Nghĩa ở góc tây bắc Lạc Dương.

Nhưng vào lúc bọn họ vừa mới chạy ra khỏi phường Đại Đồng, hai

người cưỡi ngựa liền im hơi lặng tiếng chăm chú theo dõi xe ngựa từ phía
sau.

Từ phường Đại Đồng đến phường Giáo Nghĩa ước chừng khoảng năm

dặm, phải đi qua thiên nhai phồn hoa nhất Lạc Dương. Thời tiết mùa thu về
đêm mát mẻ vô cùng. Thời gian đến lúc cổng thành cổng phường đóng lại
còn sớm, trên đường cái người người chen chúc, rộn ràng náo nhiệt, xe
ngựa như thoi đưa.

Xe ngựa của Nguyên Tuấn chậm rãi đi giữa dòng người, Nguyên Tuấn

thì lại đang suy nghĩ chuyện xảy ra hôm nay. Rõ ràng tổ phụ đang đối phó
với Vũ Xuyên phủ, đối phó với Đậu Khánh, điều này khiến cho y có chút
chán nản trong lòng, y thân làm trưởng tôn, không ngờ không biết đến mâu
thuẫn giữa tổ phụ và Vũ Xuyên phủ, tổ phụ cứ mãi giấu dếm mình, là vì
sao?

Nguyên Tuấn tuổi ngoài ba mươi, tài hoa xuất chúng, giữ chức Lễ bộ

Lang trung, là cháu đích tôn của Nguyên Mân, cũng là người thừa kế gia
chủ Nguyên thị tương lai, còn là người lập quốc của vương triều Nguyên
Ngụy trong suy nghĩ của Nguyên Mân. Tuy nhiên Nguyên Mân chỉ muốn y

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.