Trong lòng La Sĩ Tín đã quyết định, liền không kiên trì nữa:
- Huynh đi đi!
Trương Huyễn ra khỏi phòng, đi theo bộ khoái. Tần Quỳnh thấp giọng
oán giận nói với La Sĩ Tín:
- Biết vậy thì đã không dẫn đệ đến kinh thành, tính tình nóng nảy của đệ
không thay đổi, ở đâu cũng gặp phải rắc rối, lần này còn làm liên lụy đến
Trương công tử nữa.
La Sĩ Tín lắc đầu:
- Ta tuyệt đối sẽ không liên lụy hắn!
- Vậy còn đệ? Đệ làm sao bây giờ, tuổi trẻ đã mắc tội giết người, cho dù
không xử tử thì cũng bị lưu đày, tiền đồ của đệ coi như xong rồi!
- Tiền đồ?
La Sĩ Tín cười lạnh một tiếng:
- Triều đình mục nát này ngay cả một chức Giáo Úy nho nhỏ cũng
không cho, còn nói gì tới tiền đồ. Đệ đã nghĩ kỹ rồi, nếu phán đệ có tội, trừ
phi bọn họ giết đệ, nếu không đệ sẽ đi Ngõa Cương, con mẹ nó, ông đây
muốn tạo phản.
Tần Quỳnh đá gã một cái, nháy mắt với gã, Sĩ Tín oán hận nghiêng đầu
đi, sau một lúc lâu gã lại thấp giọng thở dài:
- Trương công tử cùng ta vốn không quen biết, lại có thể nhân nghĩa với
ta như vậy, La Sĩ Tín ta cho tới bây giờ ân oán rõ ràng, mặc kệ cuối cùng
hắn có cứu được ta hay không, ân đức của hắn ta sẽ khắc ghi trong lòng.
***