Ánh mắt của hắn cực kỳ sắc bén, giống như nhìn thấu tâm tư Lưu Vũ
Chu. Lưu Vũ Chu không dám thể hiện quá rõ, chỉ hừ mạnh một tiếng, lạnh
lùng nói:
- Ta đương nhiên là không có quyền ngăn cản các ngươi rời đi, nhưng
nếu các ngươi không nghe theo sự sắp xếp của ta, vậy ta cũng không có
trách nhiệm về sự an toàn của các ngươi nữa. Các ngươi tự suy nghĩ đi!
Lưu Vũ Chu hung hăng trừng mắt nhìn Trương Huyễn, quay người
bước nhanh ra ngoài. Triệu Đơn căng thẳng hỏi Trương Huyễn:
- Trương công tử, chúng ta nên làm thế nào?
Trương Huyễn nhìn theo bóng của Lưu Vũ Chu đã đi xa, nói với Triệu
Đơn:
- Phiền Triệu thúc nói cho tất cả thương đội, để họ quyết định, bằng
lòng đi cùng chúng ta, vậy thì lập tức xuất phát. Nếu không muốn đi cùng
chúng ta, có thể ở lại theo quân đội!
Triệu Đơn thở dài một tiếng:
- Được rồi! Ta sẽ đi nói với mọi người.
- Triệu nhát gan, thời gian không còn nhiều nữa, lão tử không chờ được
ngươi!
Trình Giảo Kim ở phía sau quát lớn.
- Ta biết rồi!
Triệu Đơn cũng không có tâm tư nào tức giận với Trình Giảo Kim. Ông
ta quay người chạy về phía đại trướng nơi xa.