Ánh lửa chiếu đỏ mặt Trương Huyễn, hắn đang nhìn mọi người nướng
thịt, thản nhiên nói:
- Ta chỉ có điểm không nghĩ ra, ba mươi vạn kiện vũ khí hẳn là vật tư rất
quan trọng đối với Đột Quyết, làm sao bọn họ có thể để người đoạt đi dưới
mắt mình, không ngờ lại không phái trọng binh hộ vệ, tiên sinh cảm thấy
chuyện này có khả năng không?
- Nếu ta nói người Đột Quyết cố ý khiến chúng bị người đoạt đi, công tử
cảm thấy có khả năng không?
Lý Tĩnh nhìn chăm chú vào mắt Trương Huyễn cười nói.
Trương Huyễn nao nao:
- Ngài nói đây thật ra là một cái bẫy, nhưng nó chứa cái gì, giấu cái gì?
- Đó là bởi vì công tử không rõ vận mệnh các thể lực trên thảo nguyên,
người Đột Quyết chỉ chiếm giữa trung bộ thảo nguyên, ở tây bộ và đông bộ
thảo nguyên đều là địa bàn của cửu đại bộ lạc người Thiết Lặc. Người Đột
Quyết đã sớm muốn khuếch trương về phía đông, chỉ là không có cớ, cho
nên khi ta nghe nói đám binh khí kia mất tích ở vùng Câu Luân Hồ, ta liền
đoán được đây là cái bẫy do người Đột Quyết bày ra.
- Nhưng bọn họ dùng ba mươi vạn kiện binh khí làm tròng hại người,
cái giá này cũng quá lớn đi!
- Kỳ thật không lớn chút nào, bởi vì Đột Quyết biết rằng, chỉ cần nhóm
vũ khí này ở thảo nguyên, sớm hay muộn vẫn sẽ rơi vào tay bọn họ.
Trương Huyễn trầm tư một lát hỏi:
- Dược Sư huynh đem ý này báo cáo lên trên sao?
Lý Tĩnh lắc đầu: