Lý Tĩnh lắc lắc đầu:
- Thiên tư của ngươi vẫn kém một chút.
- Tiên sinh mau nhìn!
Uất Trì Cung bỗng nhiên chỉ mặt nước hô.
Chỉ thấy cuộn sóng quay cuồng trên mặt sông, so với vừa rồi tràng diện
lớn hơn rất nhiều, Lý Tĩnh đứng lên, khẩn trương nhìn mặt sông. Ông ta
cũng không biết rằng sẽ có chuyện như vậy, phía dưới nhất định là đã xảy
ra chuyện.
Bỗng nhiên, một cái bóng lớn bay ra từ giữa sông, nặng nề đáp xuống
bờ. Ngay sau đó, Trương Huyễn từ dưới sông nhảy lên, cười to ầm ĩ:
- Đa tạ Lý tiên sinh, hẳn là ta đã thành công!
Trương Huyễn nhảy lên bờ, hắn cảm giác mỗi một khối cơ trên người,
mỗi một kinh mạch đều tràn đầy lực lượng. Cái đó và loại lực lượng lâm
thời bình thường tính chất hoàn toàn bất đồng. Bình thường là một loại khi
lực, dễ tụ dễ tán, mà hiện tại hắn cảm giác là một loại lực lượng cơ thể, là
lực lượng do toàn cơ thể tụ hợp lại tạo thành, dường như cơ thể và gân
mạch của hắn đều cường tráng thêm vài lần.
Hắn biết rốt cuộc mình đã nghênh đón lần đột phá đầu tiên, trong lòng
mừng như điên, hắn tiến lên quỳ một gối trước mặt Lý Tĩnh, ôm quyền cao
cao:
- Ân đức của tiên sinh, Trương Huyễn khắc trong tâm khảm.
Lý Tĩnh vội vàng nâng hắn dậy:
- Trương công tử không cần đa lễ, xin đứng lên! Xin đứng lên!