- Có lẽ vậy! Ở những phương diện này, ngôn ngữ của nữ nhân đều khá
lưu loát.
Trương Huyễn cảm thấy không có ý nghĩa, không ngờ nhị tỷ của nàng
lại nhìn trúng mình, vốn không quen biết, hắn cũng không có loại ý nghĩ
này, càng không muốn tùy ý trêu chọc diễm phúc gì.
Trương Huyễn đứng lên:
- Cô đi khiêu vũ đi! Ta muốn đi hít thở không khí.
Hắn xoay người đi về phía đại trướng của mình, trong lòng có linh cảm,
vừa quay đầu lại đã thấy Tân Vũ cùng đi phía sau mình:
- Sao vậy?
Trương Huyễn cười hỏi.
- Không có gì, ta cũng muốn đi một chút.
Tân Vũ cùng hắn chậm rãi đi tới thảo nguyên, vô tình bọn họ đã cách xa
lửa trại.
- Ngươi là thương nhân sao?
Tân Vũ cười hỏi.
- Không phải!
- Vậy ngươi đến thảo nguyên làm cái gì?
Tân Vũ chắp tay sau lưng tò mò hỏi.
- Ta đến tìm một loại thuốc.