- Tân Vũ cô nương, cô đừng luôn dạy tiểu tử kia bắn tên, cũng dạy lão
Trình ta một chút đi!
Có cô bé Tân Vũ này đồng hành, lặn lội đường xa cũng không hề buồn
tẻ, hơn nữa Trình Giảo Kim cực kỳ nhiệt tình với Tân Vũ. Không có việc gì
liền kiếm cớ đến gần nàng bắt chuyện, Tân Vũ đối với việc này hết sức
phiền lòng, chỉ là tận lực duy trì lễ phép. Ngược lại, nàng lại rất thích Uất
Trì Cung trầm mặc suốt dọc đường.
- Hôm trước ta đã nói, cho ngươi luyện kéo cung ba trăm lần, nhưng
ngươi ngay cả ba mươi lần cũng không kiên trì được, không có nghị lực, ta
sẽ không dạy cho ngươi.
- Vậy ngươi dạy ta cưỡi ngựa đi! Lão Trình muốn luyện thuật cưỡi ngựa
một chút.
Tân Vũ không thèm nhìn hắn, phóng ngựa đuổi theo Trương Huyễn,
Trình Giảo Kim tức giận thấp giọng mắng:
- Không phải chê bộ dạng lão Trình ta xấu sao?
- Ta nói ngươi yên tĩnh một chút đi!
Uất Trì Cung bên cạnh không nhịn được nói:
- Tiểu cô nương thích Trương công tử, ngươi không nhìn ra được sao?
Còn càng muốn đi quấy rầy người ta.
Trình Giảo Kim hung hăng trừng mắt nhìn y, căm giận nói:
- Không phải bởi vì đi đường nhàm chán sao? Tìm nàng trò chuyện có
quan hệ gì, ai giống con gấu đen nhà ngươi, ngoại trừ ngủ chính là ăn!
Uất Trì Cung liếc mắt một cái, không để ý đến y nữa. Mặc dù da mặt
Trình Giảo Kim dày, nhưng y hơi sợ Trương Huyễn, cũng không dám đuổi