- Một tỷ đô la? – Lãnh Thiên Hi cảm thấy hết sức kì quái, Thượng Quan
Tuyền lấy đâu ra số tiền nhiều như vậy. diۜendanlequydۜon
Ánh mắt Bùi Vận Nhi cũng đầy vẻ lo lắng: “Thật ra tôi cũng biết số tiền
kia rất kì lạ. Tiểu Tuyền nói số tiền đó là cha nuôi cho, nhưng tôi nhớ Tiểu
Tuyền từng nói, cô ấy không để cha nuôi biết những chuyện của cô nhi
viện”.
Ánh mắt Lãnh Thiên Hi tràn đầy vẻ khó hiểu.
Sắc mặt Bùi Vận Nhi càng thêm lo lắng, lại lần nữa nhẹ nhàng lên tiếng:
“Điều tôi lo lắng nhất là sợ Tiểu Tuyền vì cô nhi viện mà làm những việc
nguy hiểm”.
- Tại sao cô lại nói vậy? – Lãnh Thiên Hi nhìn Bùi Vận Nhi hỏi.
- Ngoài ngày hôm qua ra, có lần tôi cũng nhìn thấy vết thương do bị đạn
bắn trên người cô ấy… – Thanh âm nhẹ nhàng, cuối cùng lại có chút nghẹn
ngào.
- Sao cô biết đó là vết thương do đạn bắn? – Lãnh Thiên Hi biết Bùi
Vận Nhi đang nói đến ngày hôm đó, kì quái hỏi.
Bùi Vận Nhi khẽ run lên, đôi mắt như nước tràn ngập vẻ đau thương:
“Bởi vì... cha tôi cũng bị chết do bị đạn bắn. Sau một năm Thượng Quan
Tuyền được nhận nuôi, cha tôi vô cớ bị một chết do đạn bắn. Cảnh sát điều
tra rất lâu nhưng cũng không thấy một chút đầu mối nào...”.
diۜendanۜlequydۜn
Trong lòng Lãnh Thiên Hi chấn động, đôi mắt trong trẻo thoáng qua tia
đau đớn mịt mờ: “Nói vậy, lúc Thượng Quan Tuyền chưa trở về, một mình
cô chăm sóc cả cô nhi viện sao?”