sử dụng phòng thí nghiệm! Hừ, tốt nhất Mịch Nhi không nên có chuyện gì,
nếu không tất cả là lỗi của cô! Chờ tôi trở về rồi sẽ cùng cô nói chuyện!"
Mục Thần nói xong cũng cúp điện thoại, khiến Tố Tâm không kịp phản
bác một câu. Đôi mắt màu tím của cô chớp chớp vài cái, đè nén sự không
thoải mái khi bị trách cứ, cô chỉ có thể đem lời nói của anh trở sự yêu
thương đối với Mịch Nhi, quan tâm sẽ bị rối loạn, cô không cần so đo cùng
anh.
"Tố Tâm, không có sao chứ?" Liên Hoa tiến lên vỗ vỗ bả vai Tố Tâm,
"Mục Thần nói gì, mà sắc mặt cô khó coi như vậy? Anh ấy mới vừa nói sẽ
mua vé máy bay trở về, nhất định là vô cùng lo lắng cho Mịch Nhi, anh ấy
có nói nhảm thì cô cũng đừng để ý!"
"Không có, không có gì." Tố Tâm lắc đầu, "Không cần phải để ý đến anh
ta, chúng ta chăm sóc Mịch Nhi trước đã. Bác sĩ đã đưa con bé về phòng rồi
sao, Liên Hoa, cô giúp tôi chăm sóc Mịch nhi nhé, tôi muốn đi điều chế
thuốc!"
"Cô yên tâm, Tiểu Bạch và Thiếu Khuynh đã đi theo bác sĩ, sẽ không để
cho Mịch Nhi không người chăm sóc." Liên Hoa nhẹ nhàng an ủi Tố Tâm
nói: " Cô không phải lo lắng ở đây, nhanh đi điều chế thuốc, nếu uống thuốc
sớm hơn sẽ khiến Mịch Nhi khỏe lại nhanh hơn!"
Tố Tâm cảm kích gật đầu, chạy về phía phòng thí nghiệm của mình lấy
thuốc, mà Liên Hoa cũng lập tức chạy tới phòng bệnh, mặc dù chồng cô và
con trai đã đi theo, nhưng cô vẫn phải tự mình chăm sóc Mịch Nhi thì mới
có thể yên tâm, ngoài ra còn phải lại dặn dò quản gia trông coi bọn trẻ,
không thể để cho bọn chúng tới gây phiền toái.
Trong khoảng thời gian ngắn, nhà họ triển và Tố Tâm đều vì Mịch nhi mà
bận rộn. . . . . .