mẹ mình có hình ảnh này, mẹ Tố Tâm và cha Mục Thần, giữa hai người
vĩnh viễn chỉ có lạnh lẽo, vô tình, tránh né và bỏ qua.
Giữa bọn họ, chỉ có bàn luận về chuyện của cô bé thì mới có thể nói mấy
câu trao đổi, chỉ có lúc cãi vả giống như bây giờ, thì mới là lúc có cảm xúc
sâu sắc nhất.
Mịch Nhi hung hăng cắn môi, ép xuống cảm xúc để không khóc ra tiếng,
cô bé không thể để cho cha mẹ phát hiện ra sự xuất hiện của mình, phát
hiện cô bé lén lút chạy đến đây nghe lén bọn họ cãi vả, còn khóc thảm thiết.
. . . . .
Cô bé biết nguyên nhân bọn họ cãi vả cũng vì muốn yêu thương cô bé
cưng chiều cô bé, muốn cho cô bé thứ tốt nhất, nhưng cô bé hy vọng một
chuyện xa vời, là cha và mẹ cũng có thể giống như chú Triển và dì Liên
Hoa, cũng yêu nhau lẫn nhau, để cô bé có một căn nhà, có thể ở chung với
cha mẹ!
Nhưng bây giờ, hy vọng này đã tan vỡ mãi mãi, hai người đã quyết định
mỗi người một nơi, sẽ không bao giờ gặp mặt nhau nữa. . . . . .
Nguyện vọng trong lòng Mịch Nhi cứ thế tan vỡ, cô bé bực tức xoay
người, nước mắt giống như trân châu rơi xuống, chạy ra xa không mục
đích.
Giờ khắc này, cô bé chỉ muốn vứt bỏ toàn bộ thế giới, trốn khỏi cha mẹ
đã đánh vỡ hy vọng của mình, sau đó tìm một chỗ để khóc. . . . . .
Nhưng Mịch Nhi vừa chạy, cuối cùng đã tạo ra sự náo loạn