Anh nắm tay, cố nén suy nghĩ muốn hung hăng lắc lắc Tố Tâm để cho cô
suy nghĩ tỉnh táo, ngồi vào đầu giường, anh nhẹ nhàng nói: "Ai nói anh chỉ
là vì đứa trẻ, ai nói anh không có suy nghĩ kĩ, ai nói anh chỉ là muốn đền bù
sai lầm, làm sao anh sẽ nghĩ một đằng nói một nẻo cố ý ủy khuất mình! Tố
Tâm, em hãy nghe anh nói, người anh muốn cưới là em...em nghĩ nhiều như
vậy làm cái gì!"
Tố Tâm cười khổ, lắc đầu nói: "Vậy em hỏi anh, anh yêu thương Mịch
Nhi, cũng có thể sẽ yêu thích đứa trẻ trong bụng em bây giờ, nhưng còn em,
anh thích không? Em đã từng nói qua với Mịch Nhi, em hi vọng mẹ con
chúng em có thể cùng nhau tìm được cuộc sống yêu thương thực sự, nếu
như không tìm được, chúng em thà thiếu không ẩu. . . . . ."
"Nếu như không thích, một đêm kia của chúng ta làm sao sẽ biến thành
cái dạng kia. . . . . Chẳng lẽ em cho rằng anh là ngựa đực trong thời kì động
dục, người nào cũng có thể làm sao? ! Nói thật, anh không dám nói đối với
em là tình yêu thực sự, nhưng anh khẳng định, nửa năm chung đụng này,
anh đã thích em rồi." Mặt Mục Thần hơi ửng đỏ, anh kéo tay Tố Tâm nói:
"Anh chưa từng làm chồng, nhưng nếu như vợ là lời nói của em, anh có thể
học làm một người chồng tốt. Trước kia anh cũng chưa từng làm cha,
nhưng anh và Mịch Nhi cũng không phải chung sống tốt vô cùng sao? Tố
Tâm, tương lai anh cũng chỉ có Mịch Nhi và đứa trẻ trong bụng em, làm mẹ
của con anh, em có đồng ý gả cho anh hay không, để cho chúng ta cùng xây
dựng một gia đình?"
Tố Tâm sững sờ nhìn cặp mắt màu xanh dương mê người kia của Mục
Thần, lời nói dịu dàng quanh quẩn ở bên tai, trong chốc lát cô đã say mê
rồi.
Trong lòng có suy nghĩ để cho cô bỗng nhiên xúc động mất lý trí một lần,
cô gật đầu một cái: "Được, em đồng ý."