quái đản, các loại thí nghiệm sẽ không chết người lên người vị này chính
xác là chú rể, khiến Mục Thần kêu khổ không ngừng. . . . . .
Đến cuối cùng, Tố Tâm và Mịch Nhi vẫn buồn cười vây xem cũng có
chút nhìn không được, ở trong căn cứ hai tháng, vượt qua thời kì nguy hiểm
lúc ban đầu có thai, mọi người phất ống tay áo, tạm biệt căn cứ bay đến
thành phố K.
Khác biệt chính là, lần này, Mục Thần tự nhiên dắt tay Tố Tâm, thường
xuyên chú ý thân thể của cô, che chở đầy đủ đối với bà xã tương lai; Tố
Tâm cũng có thân phận mới —— vợ chưa cưới của Mục Thần, mặc dù cô
còn có chút không quen, nhưng đang nỗ lực thích ứng. Mà Mịch Nhi lại
càng hết sức phấn khởi, cô đã đạt được nguyện vọng, cha mẹ cô rốt cuộc
cũng giống như tất cả các cặp vợ chồng bình thường, ngoài ra, còn tặng
kèm một tiểu bảo bảo, khiến cô nổi lên một loại ý thức trách nhiệm muốn
làm chị, cũng làm cho cô vô cùng chờ đợi mẹ có thể sinh cho cô một em gái
nhỏ để cưng chiều.
Trở lại thành phố K, Triển Thiếu Khuynh và Liên Hoa đồng ý với lời mời
tham gia một bữa tiệc của Mục Thần, bữa tiệc này dĩ nhiên là hôn lễ của
Mục Thần và Tố Tâm! Đối với đám cưới của hai người này, vợ chồng Liên
Hoa quả thực là mở rộng tầm mắt, hoàn toàn không có chuẩn bị gì.
Hôn lễ không được tính là long trọng không được tính là xa hoa, có mặt
cũng chỉ có cha mẹ nhà họ Mục và bạn bè tốt, hình thức mà lại ấm áp sâu
sắc, có một loại cảm giác khiến người ta cảm thấy khắc sâu ý nghĩa vĩnh
viễn.
Liên Hoa nhìn cô dâu chú rể hài hòa như kim đồng ngọc nữ, nhìn Mịch
Nhi mặc quần áo trẻ con sặc sỡ, nhẹ nhàng hỏi chồng: "Mặc dù rất bất ngờ.
. . . . . nhưng bọn họ sẽ rất hạnh phúc có đúng không?"