"Anh điên khùng ư, ai —— ai mang kính sát tròng chứ ! Anh quản lý tôi
để tóc dài hay là tóc ngắn!" Thiếu nữ lập tức đoán được ý đồ của anh, hung
hăng đẩy tay Liên Tĩnh Bạch ra, thân thể lui ra không để cho anh sờ lỗ tai
của mình, "Đừng đụng tôi, nếu không tôi không chỉ muốn kiện anh bắt cóc,
còn kiện anh bất lịch sự với tôi! Tôi chỉ là em gái nhỏ chuyển phát nhanh sợ
cái gì, anh đường đường là Liên tổng giám đốc to lớn nhưng chịu đựng
không được loại scandal này!"
"Em còn muốn nói điều gì? Cứ một lần nói hết đi, em có thể từ từ nói,
anh chờ em. . . . . ." Ánh mắt Liên Tĩnh Bạch bất đắc dĩ liếc nhìn Mịch Nhi
lui đến góc, tạm thời bỏ qua áp sát tìm cách khuất phục cô, quyết định yên
tĩnh xử lý để cô chơi cho đã nghiền.
Cô thích diễn trò ngụy trang, cô nghĩ muốn để lộ những thứ tầng tầng lớp
lớp rất kỳ quái đó để thay đổi thực tế, như vậy, anh liền để cô diễn tốt.
Giống như năm đó cô chợt rời đi năm năm, cho tới bây giờ mới lộ diện, lần
này nếu như chính cô chưa có thỏa mãn không hề từ bỏ, kiên trì không thừa
nhận mình chính là Mịch Nhi như vậy!
Dù sao cô đã xuất hiện, anh cũng không cầu gì khác, cô muốn làm gì
muốn nói gì cũng được, chỉ cần tiếp tục ở lại bên cạnh anh.
Đèn tín hiệu đã đổi xanh, anh sang số, xe tiếp tục chạy trên đường, theo
như tuyến đường chạy thẳng tới đích đến.