“Hu hu. . . . . Mẹ. . . . . .” Mịch Nhi vừa bị mẹ hỏi càng thêm uất ức, một
câu cũng không nói đủ, chỉ là không ngừng kêu khóc.
Nhìn Mịch Nhi khóc đến như vậy, Liền Hoa vừa kêu bảo mẫu ôm lấy đứa
em nhỏ rời đi, một bên tóm lấy con trai nhà mình, nghiêm túc hỏi: “Liên
Tĩnh Bạch, con mau nói rõ ràng cho mẹ, rốt cuộc chuyện này là sao? Tại
sao con lại bắt nạt Mịch Nhi, con là anh trai lớn, không biết đánh nhau là
không đúng sao! Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì!”
Tiểu Bạch đang dùng sức lau đi nước miếng mà Mịch Nhi cắn, nghe thấy
Liên Hoa lớn tiếng truy hỏi, cậu cũng giận dữ kêu lên: “Mẹ, con đánh nhau
không đúng, nhưng cũng không phải là con chủ động khơi mào. . . . . . Mịch
Nhi nói muốn được tham gia Bách Bảo, con đã đồng ý với em ấy, nhưng em
ấy còn muốn trở thành người một nhà với Bạch Tiểu Muội, muốn ngày
ngày được thấy em ấy, cho nên muốn gả cho Bách Bảo! Làm con tức chết!
Con nói không được, em ấy liền trực tiếp nhào tới cắn con–“
“Mịch Nhi, em nói đi, có phải là em cắn anh trước hay không? Mà sao
em lại có thể cắn lên mặt anh như thế!” Tiểu Bạch tức giận vuốt đi dấu
răng, nổi giân tố cáo nói.
“Rõ ràng là anh bắt nạt em, em đã cầu xin anh lâu như vậy, anh lại vẫn
chịu đồng ý!” Mịch Nhi nghe thấy Tiểu Bạch tố cáo, cảm thấy không phục,
cũng nói theo, chẳng lẽ tất cả đều là lỗi của cô bé sao!