Chết tiệt, nhưng rốt cuộc đó là chỗ nào?
Liên Tĩnh Bạch hơi nheo mắt lại, những nới thỏa mãn những điều kiện
này có rất nhiều, chỉ dựa vào chút thông tin ít ỏi này, còn chưa đủ để xác
định chắc chắn địa điểm.
Xem ra, anh còn phải tiếp tục lặng lẽ để cô lộ ra chút thông tin nữa.
"Này này, anh Tiểu Bạch, anh có nghiêm túc nghe em nói không vậy?"
Mịch Nhi đẩy Liên Tĩnh Bạch đang thất thần, bất mãn nói, "Em muốn xin
nghỉ, không đến Triển thị nữa !"
"Ngoan, đợi thêm mấy ngày nữa có được hay không?" Liên Tĩnh Bạch
giống như đang trấn an chú mèo nhỏ xù lông để cho cô thuận lông lại, "Gần
đây tương đối bận rộn, em nhẫn nại mấy ngày nữa đi, ở cùng anh vài ngày
nữa thôi?"
"Không cần, em không muốn mỗi sang dậy sớm tới công ty cùng anh,
anh lại không phát tiền lương của em, em ngày ngày phải chạy đôn chạy
đáo đưa tin làm cái gì!" Mịch Nhi cong môi, tố cáo nói: " Em giờ mới biết
Triển thị lại bóc lột sức lao động như thế, hôm nay là chủ nhật thế nhưng từ
tổng giám đốc cho đến toàn thể nhân viên đều làm thêm giờ! Em nghĩ tuần
trước làm thêm giờ là tình huống đặc biệt, ai biết mỗi tuần đều phải làm
thêm giờ như vậy. . . . . ."
"Không đúng, làm tổng giám đốc của Triển thị ,anh phải cải chính lại em
vì hiểu lầm Triển thị." Liên Tĩnh Bạch ngắt nhẹ mũi Mịch Nhi, khẽ cười
nói, "Em cảm thấy rốt cuộc tại sao mấy tuần gần đây lại tăng tốc như vậy,
thậm chí cho toàn thể mọi người làm thêm giờ? Còn không phải bởi vì anh
muốn đạt tiến độ hoàn thành kế hoạch sớm một chút, dành thời gian rỗi để
đi nghỉ phép cùng em sao!"
Đúng như vậy, Liên Tĩnh Bạch đã sớm dự đoán được Triển thị không
giam được cô lâu, nên anh muốn hoàn thành công việc sớm để có thời gian