chấn động.
“A. . . . . . Vậy –“Mịch Nhi há miệng, lại không thể thốt nên lời.
Cả người cô bé cứng đờ nhìn sang phía mẹ đứng yên đó, cô bé lại quay
đầu sang, nhìn lấy người đàn ông tên là Mục Thần, đại não thiên tài hoàn
toàn chết máy, thậm chí Mịch Nhi còn không kịp phản ứng xem lời dì và
anh Tiểu Bạch có ý gì.
Anh Tiểu Bạch nói cô bé là con gái của chú, đến dì Liên Hoa cũng nói
bọn họ là người một nhà. . . . . .
Ý của họ là nói tới người đàn ông xa lạ trước mắt này, có loại quan hệ
máu mủ với cô bé sao? Nhưng lại không thể nào, cô bé không nghe lầm
chứ?
Mục Thần cúi đầu nhìn Mịch Nhi đáng yêu, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống,
anh thận trọng dịu dàng cười nói: “Mịch Nhi, lần đầu tiên gặp mặt, ta tên là
Mục Thần, là cha của con! Những năm gần đây, ta đều không biết đến sự
tồn tại con, nhưng bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ luôn luôn đối tốt với con. . . . . .”
“Con. . . . . . chú là cha con sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mịch Nhi
kinh ngạc, tròng mắt màu tím suýt nữa thì rơi ra ngoài, cô bé sững sờ nhìn
người tự xưng là cha của mình, cố gắng kéo đại não lại, muốn phân tích rõ
ràng tình hình lúc này.
Chú đó thật sự là cha sao? Là cha của cô bé sao?