lỗi, "Anh không tức giận, không tức giận chút nào, anh cũng tuyệt đối sẽ
không đi đâu!"
Liên Tĩnh Bạch ôm chặt Mịch Nhi, dùng nhiệt độ của mình sưởi ấm thân
thể lạnh lẽo của cô, đồng cảm với nỗi khổ sở của cô, giờ khắc này, anh hy
vọng có thể thay cô gánh chịu toàn bộ.
Cô nói ra chuyện xưa ấy tàn khốc như thế, anh nâng lòng bàn tay của cô
vợ nhỏ yêu mến, thế nhưng một mình cất giấu một đoạn quá khứ không
đành lòng đối mặt như vậy, Mịch Nhi của anh không nên giống như bây giờ
khóc không thành tiếng miễn cưỡng mình nhớ lại ký ức đau buồn, cuộc đời
của cô phải là muôn màu muôn vẻ tràn đầy vui sướng, lại rời đi trong ngày
bị tổn thương nặng như vậy!
Cô vĩnh viễn cũng không cần lo lắng anh sẽ bỏ đi, càng không cần vì giữ
anh lại liền bức mình đến mức này, trước kia một mình cô đối mặt với ký
ức đau buồn như vậy, về sau sẽ có anh bên cạnh cô. . . . . .
"Anh không tức giận thật sao? Anh đừng đi, anh phải ở lại nghe em giải
thích. . . . . ." Mịch Nhi đưa tay ôm Liên Tĩnh Bạch, cuối cùng anh cũng hồi
tâm chuyển ý không tức giận nữa, cô thật là vui mừng.
Mình nhịn đau nói ra chân tướng có thể giữ anh lại, đây chính là đáng
giá.
Cô không cần giải thích được hiểu lầm, không cần vì vậy mà bị tổn
thương tình cảm, cho dù khó mà mở miệng, cô cũng quyết định giải thích rõ
chuyện này.
"Mịch Nhi, không cần giải thích nữa, nếu như nói rõ toàn bộ sự kiện kia
sẽ khiến em rất khổ sở, như vậy anh không cần em nói tiếp!" Liên Tĩnh
Bạch cúi đầu hôn nhẹ lên nước mắt trong suốt của cô, dịu dàng ôm lấy cô từ
trên sàn nhà lạnh lẽo lên, "Sau này anh cũng sẽ không dò xét không nghi