Trên nghi thức đính hôn ít đi cái gì cũng được, nhưng tuyệt đối không thể
thiếu hai người anh và Mịch Nhi!
"Nhưng em hoàn toàn không có tính toán tham gia bữa tiệc đính hôn của
anh. . . . . ." Mịch Nhi tỏ ra vô lại tiếp, "Nếu như anh thiếu mất bạn gái, em
nghĩ có vô số phụ nữ hưởng ứng triệu tập đồng ý tới đây, nhiều thêm một
em cũng không cần thiết, ít đi mình em cũng không thiếu ai, dù sao ngày đó
em cũng không rảnh, thứ cho không đi cùng!"
"Đó là bữa tiệc đính hôn của chúng ta, nếu như mà đứng bên cạnh anh là
cô gái khác, em sẽ hi vọng anh cưới người khác sao!" Liên Tĩnh Bạch quay
đầu cô lại, nhìn vào trong ánh mắt cô, "Mịch Nhi, cái bữa tiệc này không
chỉ đơn giản là muốn tuyên bố tin tức chúng ta chuẩn bị kết hôn, hơn nữa là
để cho em chính thức trở lại trong vòng xã hội, khiến mọi người biết tương
lai em sẽ là phu nhân của Tổng giám đốc Triển thị, là phu nhân nhà họ
Triển! Đối với anh mà nói, em chính là Mịch Nhi, Nhưng đối với những
người khác mà nói, những thứ danh hiệu kia càng quan trọng hơn, em tốt
nhất nên tiếp nhận thay đổi này. . . . . ."
"Em chính là ghét những nhóm người thương nhân chính khách đó, bọn
họ đều mang bộ dạng giả dối, mang theo mặt nạ nham hiểm, mới không
muốn tham gia bữa tiệc đính hôn. . . . . ." Mịch Nhi nhíu mày, tựa đầu vào
bả vai Liên Tĩnh Bạch, phiền não nói, "Em hiểu rõ, về sau thân là vợ của
anh, em không thể không đi xã giao cùng các phu nhân danh tiếng, phu
nhân ngoại giao cũng rất quan trọng, nếu như em làm tốt, thì có thể để cho
bọn họ thổi gió bên gối. Nhưng bữa tiệc đính hôn vội vàng cử hành sau mấy
ngày vậy, nhất định em không khịp học tập xã giao, nhất định cái gì cũng
không làm được! Dù sao, em vừa mới trở lại thành phố K, em cũng gần như
không thể nhận ra người trong xã hội thượng lưu, làm sao có thể cùng bọn
họ chung sống hòa hợp. . . . . ."
Cuối cùng, Mịch Nhi nói ra chuyện mà mình muốn tránh né, mặc dù cô
thân là đại thiểu thư nhà họ Mục, ngoại trừ quan hệ bên ngoài với Triển