Hoa và cây cảnh tươi tốt um tùm, thân cành chúng nó quả thật có thể che
khuất toàn bộ tầm mắt của người khác, ở chỗ này, bất luận xảy ra chuyện gì,
bất luận có động tĩnh gì, cũng sẽ rất kín đáo khó mà phát hiện.
"Mục cô nương? Mục cô nương?" Alex lại nói thật lâu, cuối cùng lúc này
mới phát hiện ra Mịch Nhi có gì đó không thích hợp, anh ta nghiêng người
tiến lên dò hỏi, "Tại sao cô không nói lời nào vậy, cô có gì muốn nói -- a!"
Mịch Nhi đã tới địa điểm mình muốn, khi anh ta dựa qua nói, bắp thịt
căng thẳng đề phòng. Tìm được thời cơ ra tay, cô lập tức tung ra một chiêu
phòng thân mạnh nhất: đá vào đũng quần **!
Đầu tiên cô đưa tay nắm lấy cà- vạt trên cổ Alex, cố định vị trí của anh ta,
tiếp lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, hung hăng nâng chân lên, lấy
mười phần sức lực, hung hăng đá về phía hạ thân Alex!
Một cước chúng hồng tâm, khi địa phương yếu ớt nhất nhất của anh ta
chịu một kích trí mạng, một cước hội tụ tất cả tức giận cùng chán ghét,
bằng phương thức hả giận phát tiết ra ngoài.
Alex lập tức đau đến khom người che lấy nơi đó, thân thể vô lực ngồi
xuồm xuống trên mặt đất.
Cuối cùng vẻ mặt anh ta không còn cảm xúc say mê cuồng nhiệt, mà xuất
hiện thần sắc thống khổ xanh đen một mảnh, trong miệng anh ta cũng chỉ
có thể tràn ra tiếng rên khó nhịn đau đớn, tất cả lời nói ngứa ngáy cũng phải
dừng lại.
"Mục. . . . . . Mục cô nương. . . . . ." Alex khổ khổ giãy giụa, vẻ mặt khổ
sở nhìn vào Mịch Nhi, "Tại sao. . . . . . A. . . . . ."
"Đây chính là hậu quả mà anh xuất hiện trước mặt tôi! Chính là kết quả
nếu anh chọc tôi!" Mịch Nhi hừ lạnh, liếc xéo biểu tình đau đớn nhất mà